Saturday, October 12, 2024

Liệu Đảng Cộng Sản Việt Nam Có Thể Thay Đổi? Tại Sao Không?

Liệu Đảng Cộng Sản Việt Nam Có Thể Thay Đổi? Tại Sao Không?

https://www.facebook.com/freedom.king.902266/posts/pfbid0V4ZdsCf4hpfaNZgnYQcUJQ8CWU1aVtwc3GgaswyWWFQddwk7cAwVehShEefYZKujl

Ls Vũ Đức Khanh

Từ khi thành lập cho đến nay, Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN) đã trải qua nhiều biến động lịch sử, thể hiện một khả năng thích nghi nhất định trong những thời điểm then chốt. Điều đó cho thấy, không có gì là không thể thay đổi.

Quan điểm của tôi là: «Muốn là được» («Vouloir C’est Pouvoir»). Tất nhiên, sự thay đổi không đơn giản chỉ là một mong muốn mà phải được hiện thực hóa qua những hành động cụ thể. Trong hoàn cảnh hiện nay, câu hỏi liệu ĐCSVN có thể thay đổi hay không cần được đặt ra một cách nghiêm túc và có cơ sở.

Động lực của sự thay đổi

Nhìn lại lịch sử Việt Nam, chúng ta không thể phủ nhận rằng sự thay đổi, nếu được thực hiện đúng lúc và đúng cách, có thể mang lại những thành công to lớn. Minh chứng rõ ràng nhất là công cuộc "Đổi mới" vào năm 1986, khi ĐCSVN quyết định cải cách kinh tế, chuyển từ mô hình kinh tế tập trung quan liêu bao cấp sang kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa. Chính nhờ bước đột phá này, Việt Nam đã thoát khỏi tình trạng khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng, mở ra thời kỳ tăng trưởng và phát triển liên tục cho đến nay.

Vậy tại sao không thể có một "Đổi mới" lần hai, lần này là đổi mới về thể chế chính trị? Một ĐCSVN dũng cảm dám thay đổi sẽ không chỉ giữ vững sự lãnh đạo mà còn có thể dẫn dắt đất nước bước vào một kỷ nguyên tự do, dân chủ và thịnh vượng.

Tuy nhiên, tôi muốn nhấn mạnh rằng sự lãnh đạo của ĐCSVN chỉ có thể được công nhận khi họ tham gia một cuộc bầu cử tự do và công bằng, với sự tham gia của tất cả các đảng phái. Đây mới là nguồn gốc thật sự của tính chính danh.

Tôi không phải là người cộng sản và chắc chắn rằng tôi không muốn cộng sản tiếp tục lãnh đạo, nhưng nếu qua một cuộc bầu cử tự do, minh bạch và công bằng, ĐCSVN nhận được sự ủng hộ của người dân, tôi sẽ chấp nhận họ với tư cách là một lực lượng đối lập trong cuộc cạnh tranh chính trị công bằng.

Nỗi sợ của cả hai phía

Một trong những lý do khiến ĐCSVN ngần ngại trong việc thay đổi là nỗi lo sợ mất đi quyền lực và các đặc quyền đi kèm. Điều này không phải là hiếm trong lịch sử. Những hệ thống chính trị độc tài thường e ngại rằng bất kỳ sự nhượng bộ nào sẽ dẫn đến việc mất kiểm soát toàn diện. Tuy nhiên, lịch sử cũng chứng minh rằng, những hệ thống cố gắng bảo vệ quyền lực một cách tuyệt đối thường tự đẩy mình vào ngõ cụt. Cuộc cách mạng Nga năm 1917, sự sụp đổ của bức tường Berlin năm 1989, và gần đây nhất là sự tan rã của chính quyền các nước Trung Đông trong phong trào Mùa xuân Ả Rập đều là những minh chứng rõ ràng.

Không chỉ ĐCSVN lo sợ, mà cả người dân cũng có những e ngại riêng. Sau nhiều thập niên sống dưới sự kiểm soát chặt chẽ, họ đã hình thành một tâm lý cảnh giác với sự thay đổi, lo lắng rằng bất kỳ cải cách nào cũng có thể dẫn đến sự bất ổn, hoặc tệ hơn là bị ĐCSVN «lừa» như đã từng xảy ra trong quá khứ. Cả hai phía đều khao khát sự thay đổi, nhưng bị kìm hãm bởi những nỗi sợ hãi về những điều chưa biết.

Thay đổi để tiếp tục tồn tại

Thực tế lịch sử đã chứng minh rằng, để tồn tại và phát triển, các chế độ chính trị phải liên tục tự điều chỉnh để thích nghi với bối cảnh mới. Điều này không chỉ đúng ở phương Tây mà còn trong lịch sử phương Đông. Ở Trung Quốc, các triều đại phong kiến thường xuyên thay đổi chính sách để duy trì sự ổn định. Thậm chí, ĐCSVN đã chứng tỏ khả năng tự điều chỉnh qua chính sách Đổi mới năm 1986, khi thừa nhận rằng mô hình kinh tế cũ không còn phù hợp với bối cảnh thời đại.

Đổi mới không có nghĩa là mất đi quyền lực mà là tái định hình quyền lực theo cách bền vững hơn. Trong bối cảnh hiện nay, một sự đổi mới về thể chế chính trị sẽ giúp Việt Nam tránh được sự tụt hậu và đảm bảo sự phát triển bền vững trong thời đại toàn cầu hóa.

Tại sao không thể?

Lý do lớn nhất khiến ĐCSVN có thể không thay đổi chính là nỗi lo sợ đánh mất vị thế độc quyền lãnh đạo. Nhưng thực tế đã chứng minh rằng, không có gì bền vững nếu nó không thay đổi. Ngay cả trong thế giới tự nhiên, các sinh vật tồn tại lâu dài nhất là những loài biết thích nghi, chứ không phải những loài mạnh mẽ nhất. Quyền lực cũng vậy, nó chỉ có thể được duy trì khi có sự linh hoạt và thích ứng với những yêu cầu mới của xã hội.

Nhìn vào các nước đã thành công trong việc chuyển đổi từ chế độ độc tài sang dân chủ, ta thấy một điểm chung: sự thay đổi không nhất thiết phải là sự sụp đổ toàn diện của hệ thống. Nhiều quốc gia đã tiến hành cải cách chính trị mà không cần một cuộc cách mạng bạo lực. Hàn Quốc, Đài Loan, và thậm chí là Miến Điện (Myanmar) đều đã từng trải qua quá trình chuyển đổi tương tự. Điều này cho thấy rằng, việc giữ vững ổn định chính trị và tiến hành cải cách dân chủ là hoàn toàn khả thi.

Đổi mới thể chế chính trị: Lối đi duy nhất

Nếu ĐCSVN thực sự muốn duy trì vai trò lãnh đạo, thì thay đổi là con đường duy nhất. Đổi mới về thể chế chính trị không chỉ giúp Việt Nam thoát khỏi tình trạng trì trệ hiện nay, mà còn tạo điều kiện để đất nước phát triển vượt bậc trong tương lai. Một thể chế chính trị tự do hơn, minh bạch hơn và dân chủ hơn sẽ là nền tảng vững chắc để xây dựng một kỷ nguyên phát triển rực rỡ và bền vững cho dân tộc.

Kết thúc, tôi muốn nhấn mạnh rằng không có gì là không thể nếu chúng ta thực sự muốn thay đổi. ĐCSVN đã từng thành công trong việc đổi mới để tồn tại và phát triển. Vậy tại sao không thể một lần nữa, thực hiện một cuộc đổi mới toàn diện về thể chế chính trị để đưa Việt Nam vào một kỷ nguyên mới - kỷ nguyên của tự do, dân chủ và thịnh vượng?

Luật sư Vũ Đức Khanh
12/10/2024

 



Người Công Giáo Trước Thời Cuộc

 Người Công Giáo Trước Thời Cuộc


LM Bùi Phong

 aaa

 

1) Nhận định:
Đại dịch Corona Virus Vũ Hán đã khiến cho cả thế giới nhận diện rõ bản chất tham vọng thống trị thế giới và hủy diệt nhân loại với sách lược «một vành đai, một con đường» của Đảng Cộng Sản Trung Cộng (ĐCSTC).
Qua cuộc bạo loạn xuống đường đập phá, hôi của, giết chóc, đánh đập, giật xập các di tích lịch sử, văn hóa, và tôn giáo tinh túy của thế giới tự do. Những cuộc bạo loạn xảy ra khắp nơi trên thế giới đặc biệt là Hoa Kỳ đã khiến chúng ta càng thấy rõ thảm họa Tàu Cộng. Đây là cuộc chiến giữa con cái sự sáng và con cái sự tối, giữa Ác và Thiện, giữa Chính và Tà như đức TGM Vigano đã viết thư cho TT Trump.
Cuộc bạo loạn chỉ ra rõ sự nguy hiểm che dấu sau lưng của những phong trào Antifar và Black Lives Matter (BLM) gọi là đấu tranh dân quyền tại Hoa kỳ hiện nay đã bộc lộ nguyên hình màu sắc Cộng Sản Tàu cộng. Chúng đang mưu đồ triệt phá hệ thống chính trị dân chủ tự do pháp trị mà Hoa Kỳ đã xây dựng gần 250 năm. Thực tế cho thấy họ chỉ biết đập phá, đốt hủy, cướp của và bạo động hơn là đấu tranh ôn hoà. Đây là kết quả của hệ thống truyền thông cánh tả (left wing) Hoa Kỳ đã vì các khuynh hướng chính trị đảng phái mà che đậy, bóp méo tin tức nhằm lôi kéo dân chúng về phe mình.
Tổng Thống Trump từng nói hơn 300,000 sinh viên TRUNG CỘNG là 300,000 gián điệp, còn Christopher Wray, Tổng Giám Đốc FBI thì cho biết gián điệp kinh tế Tàu Cộng tại 51 tiểu bang Hoa Kỳ không nơi nào là không có. Ngoại Trưởng Mike Pompeo cũng công bố rằng: «điều này đã cho thế giới biết rõ bộ mặt thật của Tập Cận Bình.»
«Việt Cộng hay Tàu Cộng là rất giống nhau, chúng có cùng một sách, là lấy nm vùng làm đường li chiến lưc để đánh bại đối thủ. Lịch sử cho chúng ta đã thấy, từ “con ngựa thành Troy (Trojan Horseđến VNCH, và bây giờ là ớc Mỹ, sự sụp đ là do ở đối thủ nằm vùng. VNCH chết bởi bọn nằm vùng là vì sách lược đối phó với nằm vùng của VNCH thất bại! Sau 30-4-1975, những khuôn mặt lộ diện của Việt Cộng nằm vùng cho thấy rằng những kẻ nằm vùng mà VNCH đã xác định được trong 21 năm của Miền Nam là không có người nào sai hết! Nhưng các tầng lớp lãnh đạo và cai trị thiếu ý chí chính tr và bị mua chuộc, cũng như bị ảnh hưởng của các nhóm tôn giáo, đảng phái, tài phiệt, phe ðảng, mà đã để cho các gián điệp và Cộng sản nằm vùng tha hồ bay nhảy và hoạt động, coi cảnh sát hoặc tình báo VNCH như pha (bắt rồi lại thả).» Điều này đã được TS Nguyễn Anh Tuấn nhắc lại trong bài viết mới đây: «Nguồn gốc của những thảm họa khi đề cập đến phong trào Phản Chiến đã không chống kẻ gây ra chiến tranh mà chống những nạn nhân chiến tranh.»
Nói một cách khác, kẻ ham nghe những chiêu bài mị dân, ham thụ hưởng, ham «y tế toàn dân!», ham ngồi không lãnh tiền, không lo làm việc, không tranh đấu, để cho Trung Cộng nằm vùng và xách ðộng, thì trước sau gì ớc Mỹ sẽ làm mồi cho Trung cộng đang không ngừng nhúng tay quậy phá chính quyền Donald Trump.
 
2) Phản ứng của người Công giáo trước Thời Cuộc
Vụ cháy nhà ở xã Gia Kiệm, tỉnh Long Khánh cuối năm Đinh Dậu 1959.
Cuộc di cư của gần một triệu dân từ miền Bắc vào Nam, trong số này có khoảng hơn 20,000 người đã định cư tại xã Gia Kiệm, bao gồm các xứ đạo từ Bình Lộc, Thanh Sơn, Phát Hải, Võ Dõng, Kim Thượng, Phúc Nhạc, Gia Yên, Phúc Lâm, và Giốc Mơ. Sau 4 năm định cư, họ đã có nhà, ruộng đất, và đặc biệt năm Đinh Dậu 1959 là năm mọi nhà được mùa; nhà nào cũng vựa lúa đầy tràn. Để ăn Tết đón Giao Thừa trọng thể theo truyền thống các gia đình thường tổ chức đánh chắn hoặc Tam Cúc. Nhà nào cũng có cây nêu và treo trên đó những tràng pháo dài để đón Giao Thừa. Một vụ hỏa hoạn đã xảy ra vì tràng pháo nổ đã bắn tung lên mái nhà bằng tranh (hầu hết nhà ở đây mái nhà lợp bằng rơm) từ xứ Phát Hải. Chẳng mấy chốc người ta đã thấy cột khói đen ngòm và có tiếng kêu «Cháy nhà! Cháy nhà!». Mẹ tôi hốt hoảng chạy về nhà hối thúc cha tôi và những người bạn hàng xóm đang đánh chắn là cháy nhà rất lớn ở xứ Phát Hải, nhưng các ông trả lời là «cháy còn xa lắm không cần lo», và cứ thế, các ông tiếp tục sòng bài. Chẳng mấy chốc sau đó người ta thấy các cơn lốc và những ngọn lửa cao ngất đã tung lên trên không những mảng rơm lửa như bom Napal rơi xuống các mái nhà tranh làm thành đám cháy chưa từng thấy trong lich sử khiến cho không ai có thể mang theo cái gì kể cả quần áo. Vụ cháy đã thiêu rụi toàn bộ nhà cửa ở xã Gia Kiệm. Vụ hỏa hoạn đã tàn phá và hủy diệt hy vọng và tài sản mà họ đã tích góp bằng mồ hôi nước mắt. Họ chỉ biết kêu Trời và xót sa: «Giá như mọi người cùng nhau đi chữa cháy thì có lẽ đã dập tắt được ngọn lửa tàn bạo kia dễ dàng và chúng ta sẽ không phải chịu cảnh màn trời chiếu đất như bây giờ.» Nhưng nói gì đi nữa thì cũng đã quá muộn màng.
Lịch sử là bài học được lặp đi lặp lại.
Năm 1963, khi CIA và CSBV đứng đằng sau giật giây để lật đổ TT Ngô Đình Diệm, chúng ta đã im lặng. Ngày 30-4-1975, khi CSBV và Trung Cộng xua quân chiếm Miền Nam Việt Nam, chúng ta tiếp tục im lặng. Ngày nay Trung Cộng và CSVN tiếp tục chiêu trò bỉ ổi mị dân mua chuộc các con ma «ăn cơm quốc gia, thờ ma Cộng Sản» để giật sập thành trì cuối cùng của thế giới tự do, liệu chúng ta có thể tiếp tục im lặng để chết vào tay Trung Cộng và Việt Cộng?
Đứng trước các biến cố xảy ra cho xã hội và cho đất nước, người Công Giáo và Giáo Hội Công Giáo (GHCG) thường nói: «chúng tôi không làm chính trị.» Vì câu nói phủi tay này đã khiến cho đất nước và dân tộc phải can qua những cơn kiếp nạn. Câu hỏi được nêu lên ở đây: Như vậy chúng ta hiểu thế nào là chính trị? Làm chính trị tốt hay xấu? Chúng ta có bổn phận làm chính trị không? Người Kitô hữu có bị cấm hoặc chủ trương không làm chính trị không?
Người xưa thường nói: «tề gia, trị quốc, bình thiên h Tề gia là công việc của người trưởng trong một gia đình. Người đó có thể là cha, mẹ, hay anh chị lớn trong gia đình khi cha mẹ không còn. Làm việc điều hành để lèo lái gia đình một cách khéo léo để mang lại sự bình an và hạnh phúc cho gia đình là một công việc cần thiết và đó chính là làm chính trị trong chiều kích nhỏ. Vì theo định nghĩa của chính trị, đó là nghệ thuật điều hành hay quản lý, là những quyết định khôn khéo trong việc điều hành hay là công việc của người quân tử, là làm cho chính đạo, chính danh. Nghệ thuật điều hành qua việc trị quốc hay bình thiên hạ cũng nằm trong nghệ thuật của chính trị ở một phạm vi lớn hơn. Nói như vậy thì ai trong chúng ta cũng làm chính trị trong lãnh vực hay phạm vi của mình. Như thế việc điều hành một gia đình, nhóm, cộng đoàn, giáo xứ, thành phố, tiểu bang, quốc gia theo ý nghĩa này thì mọi người đang làm chính trị cả.
Tuy nhiên danh từ chính trị đã bị lạm dụng và hiểu sai theo kiểu tà tr. Bọn tà trị như Cộng Sản dùng đủ mọi thủ đoạn gian manh, lừa đảo, mánh mung, ác độc bất chấp mọi sự để đạt tới những ý muốn ích kỷ của cá nhân chúng. Chúng coi Trời bằng vung. Để đạt được theo ý muốn, chúng sẵn sàng giết tất cả, kể cả cha mẹ, anh em, vợ con. Chúng nói đạo đức, yêu nước yêu dân, nhưng chỉ là những lời nói để lừa đảo những kẻ nhẹ dạ chưa có kinh nghiệm sống với Cộng Sản. Chúng ngụy biện đổi trắng thành đen. Chúng trí trá đánh lận con đen. Chúng lấy phương tiện làm mục đích. Tất cả những việc ác ôn chúng làm thì chúng lại đổ cho người khác (vừa ăn cướp, vừa la làng). Chúng chính là những tên ngụy quân ngụy quyền nhưng chúng lại gọi Việt Nam Cộng Hòa là Ngụy. Tất cả những hành vi vô nhân của chúng thì chúng gọi là đạo đức cách mạng và tự cho chúng cái tên là làm chính trị, nhưng chúng chính là bọn tà trị. Vì thế khi nói đến danh từ chính trị thì quần chúng cho là ghê lắm, là trí trá, là gian manh, là đểu giả, là vô đạo đức.
Nói tóm lại, làm chính trị là việc mang lại ấm no hạnh phúc cho gia đình, ích quốc lợi dân, Công lý và Hòa bình cho muôn người. Trái lại làm tà tr như kiểu Cộng Sản là mang lại sự nghèo đói, giết chóc, đau thương, sỉ nhục, dối láo, khủng bố, làm lòng người lo lắng, sợ hãi hoang mang. Làm tà trị không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho đất nước và dân tộc, mà chỉ để phục vụ lợi ích của một phe nhóm ích kỷ là đảng Cộng Sản mà thôi. Vì thế, Cộng Sản đến đâu thì dân chạy trốn đến đấy. Người ta sợ bọn tà trị mà lại không mạnh bạo đứng lên làm chính trị. Như vậy là chờ sung rụng hay sao? Người Mỹ thường nói: «không có bữa ăn trưa nào miễn phí cả» (there is no free lunch).
Như vậy người Công giáo có bị cấm làm chính trị không?
Đề cập đến những nguyên tắc căn bản của Học Thuyết Xã hội Công giáo (HTXHCG) cha Thomas Williams viết: «HTXHCG nghiêm túc xem xét các thực tại và cấu trúc hiện hữu, và thách đố nhân loại hãy tìm kiếm các giải pháp cho các tình huống xã hội, chính trị và kinh tế xứng hợp với phẩm giá con người, do đó tạo ra một sự căng thẳng lành mạnh giữa các thực tại trần thế và lý tưởng Phúc Âm. HTXHCG là một ứng dụng năng động các giáo huấn của Đức Kitô vào trong các thực tại và hoàn cảnh đang đổi thay của các xã hội và các nền văn hóa của con người. HTXHCG là một tập hợp các nguyên tắc, tiêu chí và những hướng dẫn hành động, với mục đích giải thích các thực tại xã hội, văn hóa, kinh tế và chính trị, thẩm định sự phù hợp hoặc tính đa dạng của những thực tại đó so với các giáo huấn Phúc Âm về con người, về ơn gọi trần thế và ơn gọi siêu việt của con người. Ngài viết tiếp: HTXHCG như một phương tiện để rao giảng Tin Mừng (x. Centesimus Annus, 54). Những phán đoán và hành động của HTXHCG đưa ra các nguyên tắc và các giá trị cơ bản: bao gồm phẩm giá con người, công ích, liên đới, tham gia, quyền tư hữu, và quyền chung hưởng của cải. Các giá trị cơ bản bao gồm chân lý, tự do, công lý, bác ái và hòa bình.»
Những nguyên tắc căn bản của Giáo Hội Công giáo  
Những nguyên tắc căn bản của Giáo Hội Công giáo (GHCG) cũng soi sáng cho những nghi vấn nên hay không nên tham gia vào chính trị:
Luật của lương tâm hay đức ái là luật tối thượng
Ông trưởng hội đường (là một người Pharisêu) tức tối vì Đức Giêsu đã chữa bệnh vào ngày sabát… Chúa Kito đã dùng luật tối thượng bác ái vượt trội trên luật của Môsê mà chữa bệnh trong ngày sabat (x. Lc 13:14-16)
Lập trường của Giáo Hội về sự tối thượng của lương tâm và đức ái
 «Lương tâm là một lề luật của tinh thần con người, nhưng vượt trên con người. Lương tâm là vị đại diện thứ nhất trong các đại diện của Đức Kitô (Newman, thư gởi quận công Norfolk)» (Giáo lý Hội Thánh Công giáo, số 1778). «Mọi hành vi tốt theo đúng nghĩa Kitô giáo không có nguồn gốc nào khác ngoài Tình Yêu và không có cùng đích nào khác ngoài Tình Yêu» (số 25)
Do đó, nếu lương tâm và tình yêu Kitô giáo đòi buộc người Kitô hữu hay giáo sĩ phải thực hiện một hành động có tính chính trị, thì không thể vì hành động ấy có tính cách chính trị mà từ chối làm theo đòi hỏi của lương tâm và đức ái 
Có thật là Giáo Hội cấm người Kitô hữu không được làm chính trị?
Về vấn đề này, Giáo Hội chỉ cấm các giáo sĩ đảm nhận những chức vụ công quyền và cấm họ tích cực tham gia các đảng phái chính trị, chứ không hề cấm giáo sĩ làm chính trị. Tuy nhiên, nếu quyền lợi của Giáo Hội và công ích đòi buộc, các giáo sĩ vẫn có quyền tích cực tham gia các đảng phái chính trị. Luật Giáo Hội (Canon) ghi rõ:
Điều 285§3: «Cấm các giáo sĩ đảm nhận những chức vụ công quyền có kèm theo việc hành xử quyền bính dân s».
Điều 287§2: «Các giáo sĩ không được tham gia tích cực vào các đảng phái chính trị, hoặc dự phần lãnh đạo trong các nghiệp đoàn, trừ khi nào, theo phán đoán của nhà chức trách có thẩm quyền của Giáo hội, việc bảo vệ quyền lợi của Giáo Hội và cổ võ công ích đòi hỏi như vậy».
Đức Gioan-Phaolô II chủ trương đấu tranh cho công bằng xã hội và phẩm giá con người, và ngài coi sự đấu tranh này là bộ phận tất yếu của công cuộc phúc âm hóa. Đức Gioan-Phaolô II cũng tố cáo chủ nghĩa mácxít đã quan niệm sai lầm và lệch lạc về con người và xã hội, làm mất đi nhân cách của cá nhân và xã hội, đồng hóa lợi ích của Đảng và Nhà nước độc tôn với lợi ích của xã hội hoặc công ích (Thông điệp «Bách Chu Niên» (Centesimus Annus)
Như vậy rõ ràng là việc đấu tranh của hàng giáo sĩ cho công bằng xã hội và phẩm giá con người, cũng như tố cáo những quan niệm sai lầm của thể chế chính trị không hề bị cấm, mà trái lại, chính Đức Gioan-Phaolô II đã làm gương cho chúng ta. 
Một câu nói phủi tay khác của người Công giáo: «mọi quyền bính đều thuộc về Thiên Chúa», nay Cộng Sản cướp chính quyền nên ta cũng phải vâng phục vì «mọi quyền bính đều thuộc về Thiên Chúa».
Lý luận này xem ra không vững vì lý luận như kiểu loại suy. Thiên Chúa ban quyền bính là đúng; nhưng quyền bính này là để phục vụ tha nhân chứ không bắt tha nhân phục vụ mình (Lk. 22:24-27)). Quyền bính này cũng do dân Chúa chọn bầu (ý dân là ý Trời). Trái lại đối với kẻ muốn tiếm quyền bính như ma quỷ Satan nổi loạn muốn bằng Thiên Chúa thì Thiên Chúa sẽ không dung tha, không đồng tình, và cũng không im lặng. Vì vậy Đức Tổng Lãnh Thiên Thần Micae mới đứng ra cùng với các thiên thần khác với khẩu hiệu «ai bằng Thiên Chúa» (who is like God) đánh đuổi Satan ra khỏi thiên đàng. Chúa Kitô đến giữa thế gian để cứu chuộc những người tội lỗi nhưng Ngài không đồng tình với tội lỗi. Cộng Sản chính là bọn quỷ Satan; chúng cướp đoạt chính quyền, chúng muốn bằng Thiên Chúa, chúng không phục vụ dân, chúng không do dân chọn bầu, chúng cai trị bằng đường lối độc tài, ác độc sắt máu, chúng biến dân thành nô lệ như loài súc vật để phục vụ cho chúng. Cộng Sản là kẻ cướp quyền chứ không phải được trao quyền.
Chúa Kitô nói: «các ngươi không được làm tôi hai chủ» (Mt 6:24). Vậy người Công giáo đang đứng ở vị trí nào? Làm tôi Thiên Chúa hay làm tôi ma quỷ? Im lặng trước sự dữ đã là đồng tình, huống hồ lại vâng lời bọn ma quỷ Cộng Sản thì làm sao gọi là Kitô hữu? Nói một cách khác khi người Cộng sản nói «vâng lời Cộng Sản vì Cộng Sản đang nắm quyền» là một loại ngụy biện và vô trách nhiệm đối với đất nước và dân tộc.
Nời Công giáo cũng nói «mọi sự hãy phó thác cho Chúa vì Ngài quyền năng vô biên»
Đây cũng là một loại phủi tay vô trách nhiệm. Người Mỹ thường nói: «try the best, God gives the rest». Trong dụ ngôn về nén bạc ngụ ý nói lên những tài năng Chúa ban cho mỗi người (Mt 25:14-30). Nếu ta không dùng những tài năng ấy để sinh lời thì thật là vô ích vô ý nghĩa. Nói một cách khác Chúa muốn chúng ta hãy xử dụng các tài năng để «try the best». Khi thấy nhà hàng xóm cháy ta không thể nại lý do này lý do khác để trốn tránh mà phải thực sự hành động để chữa cháy bằng mọi cách.
 
3) Cuộc bầu cử TT Hoa Kỳ 5-11-2024, một chọn lựa cần thiết cho mọi cử tri người Mỹ gốc Việt.
Chọn lựa bầu Tổng thống : Ngoài việc chọn người có khả năng, là người Việt Nam tại Hoa Kỳ, ta còn phải bầu cho những ai có một sách lược ngoại giao đem nhiều lợi thế nhất cho công cuộc tranh đấu của người Việt Nam tự do.
aaaTT Trump sau 4 năm làm Tổng Thống : có thể nói ông là Tổng thống duy nhất trong lịch sử Hoa Kỳ là người đã hứa và làm. Ông dám nói và dám làm.
TT Trump đã làm cho nền kinh tế Mỹ chưa bao giờ phồn thịnh như thế. Dân Mỹ có công ăn việc làm, sung túc hơn bao giờ hết.
TT Trump đã phục hồi và trang bị cho một quân đội hùng mạnh nhất từ trước tới nay. Nhờ vậy mà nước Mỹ đã tiêu diệt được bọn khủng bố và mang lại hòa bình an ninh trật tự cho thế giới.
Trong đại dịch, TT Trump và nội các của Ông đã đích danh điểm mặt Tàu cộng là nguồn cội của mọi bất trắc, không chỉ cho người Mỹ, mà còn cho cả sự an nguy của nhân loại. Ông đã tuyên bố «Tàu cộng là kẽ thù số 1 của Hoa Kỳ. Chủ nghiã cộng sản là đao thủ hung tàn nhất của con người, cần phải loại bỏ». TT Trump đang là «khắc tinh của Tập Cận Bình», Trung cộng lại là «kẻ thù số 1 của Việt Nam ».
TT Trump dĩ nhiên còn làm rất nhiều việc khác cho nước Mỹ và vì quyền lợi nước Mỹ nhưng cũng rất phù hợp với quyền lợi của người Việt tự do chúng ta là diệt Tàu Cộng và Việt Cộng.
Vì thế, từ nay cho tới ngày 5-11- 2024, chúng ta hãy cùng nhau vận động:
1/ Kêu gọi Người Mỹ gốc Việt, các Dân Tộc ở 50 tiểu bang Hoa Kỳ và các tổ chức 5 Châu, đã từng là nạn nhân của chế độ khủng bố Cộng Sản phi nhân.
2/ Hãy chọn lập trường rõ ràng và dứt khoát chống Tàu Cộng và những kẻ tiếp tay cho Cộng Sản.
3/ Hãy cùng nhau đi bầu thật đông để sử dụng sức mạnh lá phiếu chọn chính sách Trump-Navarro chống Tàu cộng bành trướng, không để Tàu cộng thao túng tác oai tác quái trên Biển Đông & trên Liên Hiệp Quốc, bảo vệ thế giới tự do & hòa bình, bảo vệ nhân quyền, và đưa Covid19 Vũ Hán ra ánh sáng.
4/ Hãy cùng nhau nối kết, ký tên chung và lên tiếng đồng loạt khắp nơi khởi đầu ngày 3 tháng 9 đến ngày bầu cử ngày 5 tháng 11 năm 2024, để đồng hành với đảng Cộng Hòa trong 50 tiểu bang Hoa Kỳ ủng hộ chính sách của TT Trump 2024-2028.

 

Houston ngày 4 tháng 10 năm 2024
LM Bùi Phong