Vì sao chế độ cộng sản Việt Nam
suy mà chưa sụp?
suy mà chưa sụp?
Thiện Ý
Như quý đọc giả đã biết, sau khi đế quốc đỏ Liên Xô
sụp đổ kéo theo sự sụp đổ tàn tành hệ thống các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu
vào cuối thập niên 80, đầu thập niên 90, nhiều người dự đóan rằng, cái gọi là
chế độ «Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt
nam» tức chế độ nhất nguyên cộng sản chủ nghĩa, chắc chắn không thể tồn tại
bao lâu nữa, sớm muộn cũng sẽ bị sụp đổ rất nhanh. Bởi vì, chỗ dựa lý luận là
chủ nghĩa Mác- Lê và chỗ dựa thực tiễn là Liên Xô « Tổ quốc Xã hội Chủ nghĩa» và các nước xã hội chủ nghĩa Đông âu đã
không còn.Trong khi đó, vào thời điểm này tình hình trong nước thì suy đồi tòan
diện, do hậu quả của sự thất bại thảm hại sau 20 năm xây dựng thử nghiệm mô
hình XHCN, dù đã cố gắng thực hiện «Đổi
mới» theo gương Liên Xô. Thế nhưng vẫn không cứu vãn được. Nhiều người lạc
quan suy đoán rằng, LX là nước đầu tiên đã xây dựng XHCH 74 năm (1917-1991) mà
còn tiêu vong, kéo theo sự sụp đổ của cả hệ thống các nước XHCN Đông Âu, thì
một nước XHCNVN èo uốt làm sao tồn tại được. Hơn nữa, vào thời điểm này, nhà cầm quyền của
chế độ CHXHCNVN, cũng như nội bộ đảng Cộng sản Việt nam thì phân hóa cùng cực,
chế độ thì mất lòng dân, kinh tế chỉ huy tập trung bao cấp thì đi từ thất bại
này đến thất bại khác, đưa đất nước vào hàng ngũ năm nước nghèo đói nhất thế
giới. Trong khi đó, về mặt đối ngọai thì bị Hoa Kỳ và các nước đồng minh cấm
vận; bị bao vây cô lập trên trường quốc tế vì chế độ vi phạm nhân quyền nghiêm
trọng….
Thế nhưng sau đó, đảng Cộng sản Việt Nam và
chế độ độc tài tòan trị «Cộng Hòa Xã Hội
Chủ Nghĩa Việt Nam» vẫn tồn tại. Người ta tự hỏi: Vì sao Đảng và chế độ độc
tài tòan trị cộng sản Việt Nam đã từng có
lúc suy yếu đến tột cùng như thế mà không bị sụp đổ?
Theo nhận định của chúng tôi một cách tổng quát, Cộng
đảng và chế độ độc tài tòan trị cộng sản Việt Nam , gọi tắt là Việt cộng đã suy
tàn mà chưa sụp đổ là vì ba lý do chủ
yếu:
1/- Tương quan lực lượng giữa Việt cộng
và các lực lượng chống cộng gọi chung là Việt quốc, không cân sức, ưu thế vẫn
luôn nghiêng về phía Việt Cộng.
2/- Vì yêu cầu của thế chiến lược tòan cầu
mới, hậu Chiến tranh lạnh, không chủ trương dùng bạo lực lật đổ, triệt tiêu
các chế độ CS, trong đó có chế độ CSV N, mà bằng sự chuyển hóa một cách hòa
bình, tịnh tiến qua một quá trình thời gian thích hợp.
3/- Vì Hoa Kỳ và các cường quốc đồng minh muốn
cải tạo Việt cộng trong môi trường «Mật ngọt kinh tế thị trường» từng bước biến
Việt Cộng thành công cụ chiến lược mới
tại khu vực, để gián chỉ tham vọng bành trướng
bá quyền của Trung Quốc.
Vì thế Hoa Kỳ và đồng minh không có chủ
trương lật đổ Việt Cộng để thay thế bằng Việt Quốc, đã coi Việt cộng là «Đối tác»,
không còn là «đối phương»; nên đã không hổ trợ cho các hoạt động lật đổ, mà chỉ coi
và dùng Việt quốc như một lực lượng áp lực Việt cộng khi cần thành đạt lợi ích
nào đó.
4/- Vì Trung cộng vẫn cột chặt Việt cộng
trong «vòng Kimco Đỏ», «4Tốt,16 chữ vàng». Do đó dù đa số đảng viên đảng CSVN «phản tỉnh» công khai hay dấu mặt, có muốn
thoát ra để chuyển đổi chế độ theo đòi hỏi của dân cũng khó.
Thật vậy, chẳng cần nói ra thì ai cũng thấy tương
quan lực lượng không cân sức, giữa một bên là Việt
cộng có ưu thế vì có lãnh thổ, chính quyền, quân đội và uy thế quốc tế với tư
cách là một quốc gia, thành viên của Liên Hiệp Quốc và các tổ chức trong cộng
đồng thế giới. Việt cộng dù đã áp đặt một chế độ độc tài tòan trị sắt máu, trái với ý nguyện của
tòan dân, dùng bạo lực trấn áp nhân dân
và tước đọat các quyền tự do dân chủ, nhân quyền,,,Thế nhưng dưới sự thống trị
độc quyền sắt máu của đảng Cộng sản Việt Nam, họ đã trấn áp được mọi sức phản
khảng của nhân dân bằng bạo lực, ngay cả vào thời điểm chế độ Việt cộng suy yếu
đến cùng cực.
Trong khi đó bên chống cộng chủ
yếu là Việt quốc đã thất thế kể từ sau
khi Việt cộng cưỡng chiếm được Miền Nam vào ngày 30-4-1975, không còn lãnh thổ,
chính quyền, quân đội, mất tư thế của một quốc gia trên trường quốc tế. Thế nhưng, vì vẫn còn ý chí chống cộng và niềm tin tất
thắng vào chính nghĩa quốc gia dân tộc dân chủ đối với ngụy nghĩa cộng sản phản quốc, phi dân tộc,phản dân chủ,
nên vẫn tập hợp lại tại hải ngọai cũng như trong nước để tiếp tục công cuộc
chống cộng cho đến hôm nay. Như vậy, chính niềm tin tất thắng vào chính
nghĩa Quốc gia Dân tộc Dân chủ đã là động lực thúc đẩy, nuôi dưỡng người Việt
Quốc gia tiếp tục chống cộng, để thành đạt mục tiêu tối hậu: làm tiêu vong chế
độ độc tài tòan trị cộng sản, dân chủ hóa đất nước, dù phải đấu tranh trong
điều kiện tương quan lực lượng không tương xứng.Đây là sự chọn lựa đúng đắn,hữu
ích và cần thiết cho tương lai Đất nước
và Dân tộc Việt Nam.
Trên thực tế, sỡ dĩ Việt quốc đã mất cơ hội nhận chìm
chế độ Việt cộng vào những thời điểm bị sa lầy trong những vũng lầy của những
khó khăn chồng chất, tòan diện và sự phân
hóa nội bô Cộng đảng đến cùng cực, là vì lúc đó và cho đến bây giờ, phía chống cộng vẫn chưa
kết hợp được trong một tổ chức chống cộng duy nhất, đòan kết thống nhất tại hải
ngọai cũng như trong nước, để cùng thực hiện đấu tranh chống cộng theo một sách
luợc chung có hiệu quả và hiệu quả có thể kiểm chứng được theo từng thời gian.
Vì thế, vào những thời khoảng suy yếu cùng cực của đối phương, các lực lượng
chống cộng đã không hội đủ sức nặng thừa đủ của tổ chức và sức mạnh áp đảo của
quần chúng nhân dân để nhận chìm được Việt cộng trong vũng lầy của những khó
khăn chồng chất. Nhờ đó Việt cộng đã tự cứu, thoát hiểm bằng thủ thuật «mềm
nắn, dắn buông», «lùi một bước siết hai bước».
Thành ra, theo nhận định của chúng tôi
thì mọi cao trào đấu tranh của quần chúng nhân dân bao lâu nay, mới chỉ là điều kiện cần mà vẫn thiếu điều
kiện đủ. Điều kiện cần là lòng dân căm ghét chế độ đã biểu lộ ở cường độ
cao và mức độ lan rộng trên cả nước. Nhưng chỉ là tự phát, chỉ là số đông ô
hợp, thiếu điều kiện đủ là tính tổ chức và vai trò lãnh đạo của một hay nhiều
tổ chức kết hợp để đẩy lên thành cao trào toàn dân chống chế độ, tạo ra được
điều mà Vladimir Lenine lãnh tụ cộng đảng Bolsevick Nga nói là «Tình
thế cách mạng chín muồi» như ở Liên Xô và các
nước XHCN Đông Âu tiền sụp đổ vào các năm cuối thập niên 80 đầu thập niên 90. Điều kiện đủ này chưa có được ở Việt Nam vì
nội bộ đảng CSVN dù đa số đảng viên đã «phản tỉnh» muốn trở thành nhân tố lãnh đạo cao trào chống chế độ của
nhân dân để chuyển đổi chế độ theo ý dân. Thế nhưng thiểu số cầm quyền phe Tổng Bí Thư Nguyễn Phú
Trọng lại được sự hậu thuẫn vững chắc và mạnh mẽ của Trung cộng; trong khi phe
đa số «phản tỉnh» thì chưa kết hợp được với
các tổ chức chống cộng bên ngoài cũng như trong nước; nhất là chưa tìm được chỗ
dựa ngoại bang nào vững chắc hơn Tàu cộng. Tỷ như Hoa Kỳ như nhiều người nghĩ
đến và hy vọng như một cứu tinh. Thế nhưng hiện tại thì chưa có và mới chỉ có
những dấu hiệu trong thời gian gần đây, do những hành động của Trung Quốc «bắt nạt Việt Nam» trắng trợn, đã đẩy Vie5t cộng đến gần với Hoa Kỳ, để mong được bảo vệ,
nhưng vẫn còn nhiều dè dặt. Hoa Kỳ thĩ tỏ ra sẵn sàng, dơ tay ra cho Việt Cộng
bám lấy.Nhưng ngày nào Việt Cộng vẫn còn nuối tiếc chính sách đi dây giữa Hoa
Kỳ và Trung cộng, thì Việt Nam
vẫn chưa hết nguy cơ Tàu cộng.
Nền tảng của chính sách đối ngoại của Hoa
Kỳ bao lâu nay vẫn là không can thiệp vào nội bộ các nước, trừ khi vì quyền lợi
thiết thân của Hoa Kỳ. Thành ra, phe Ông Tổng Trọng, được Bắc Kinh hổ trợ, đã
và đang tìm cách đối phó với cao trào xuống đường biểu tình của nhân dân bằng
các thủ đoạn quen thuộc «lùi một bước» đối với nhân dân để thoát hiểm.Sau đó «tấn nhân dân» quyết liệt và tàn bạo hơn để trấn áp, trừng trị, tiêu diệt
ý chí phản kháng của nhân dân. Tất nhiên, mọi nỗ lực này sẽ thất bại, vẫn không
thể tiêu diệt được ý chí đấu tranh giành lại quyền làm chủ của nhân dân. Tất cả
nỗ lực này chỉ có hiệu quả nhất thời, kéo dài thêm «tuổi thọ cho chế độ», song «tử
vong của chế độ đã là một tất yếu». Vấn để
chỉ còn là thời gian đến sớm hay muộn mà thôi. Vậy thì…
Thiện Ý
No comments:
Post a Comment