Về Đảng Dân Chủ
(20+)
Bao Nguyen - Là một đảng viên Dân chủ lâu năm, tôi chưa bao giờ... | Facebook
https://www.facebook.com/story.php?story_fbid=24238633682403416&id=100000503661488
Là một đảng
viên Dân chủ lâu năm, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ thấy đảng của mình tự
làm xấu hổ mình đến vậy.
(Quan điểm của
Robert Holden, ngày 5/3/2025, trên The Post)
Là một đảng
viên Dân chủ lâu năm, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chứng kiến chính
đảng của mình tự làm bẽ mặt mình một cách triệt để — và công khai — như trong
phiên họp chung của Quốc hội vào thứ Ba. Từ tiếng la ó khó chịu đến những biển
báo phản đối trẻ con cho đến việc một thành viên Quốc hội đương nhiệm phải bị
đưa ra khỏi phòng họp, ĐDC đã biến sự kiện đáng lẽ phải trang trọng, nghiêm
trang thành một show truyền hình thực tế tệ hại.
Và vì điều gì?
Để trở nên nổi tiếng trên TikTok? Để đặt một suất trên MSNBC để khoe khoang về «sự phản kháng»
của họ?
Không gì đáng
xấu hổ hơn khi các đồng nghiệp của tôi từ chối đứng dậy hoặc vỗ tay khi DJ
Daniel 13 tuổi, một người sống sót sau căn bệnh ung thư não, được phong làm mật
vụ danh dự. Cậu bé này đã chiến thắng căn bệnh ung thư và mơ ước được bảo vệ
tổng thống. Giấc mơ đó đã trở thành hiện thực khi Tổng thống Donald Trump vinh
danh cậu — một khoảnh khắc đẹp đẽ, nhân văn đáng lẽ phải vượt qua cả chính trị.
ĐDC từng là
đảng của lòng trắc ẩn — đảng đứng lên bảo vệ những người dễ bị tổn thương và ca
ngợi những câu chuyện chiến thắng trước nghịch cảnh. Bây giờ ư? Chúng ta thậm
chí không thể vỗ tay cho một đứa trẻ đã chiến thắng căn bệnh ung thư nếu có một
vị tổng thống «sai»
đứng cạnh đứa trẻ đó.
Khi Trump nói
rằng đàn ông sinh học không nên tham gia các môn thể thao dành cho phụ nữ, ĐDC
đã hành động như thể ông ấy đã đề xuất cấm Little League. Hầu hết người Mỹ —
bao gồm nhiều đảng viên Dân chủ — đều đồng ý rằng việc bảo vệ các môn thể thao
dành cho phụ nữ không phải là hành động cấp tiến. Đó là lẽ thường tình.
Điều tương tự
cũng xảy ra khi Trump kêu gọi cắt giảm lãng phí, gian lận và lạm dụng trong
chính quyền liên bang. ĐDC vẫn im lặng. Liệu chúng ta có phải là đảng ủng hộ
lãng phí, gian lận và lạm dụng không?
Khi Trump vinh
danh những gia đình có người thân bị giết do chính sách bảo vệ liều lĩnh —
chính sách mà tôi đã đấu tranh để cải cách ở Thành phố New York — ĐDC thậm chí
không thể thể hiện sự tôn trọng cơ bản.
Khi ông vinh
danh Stephanie Diller, góa phụ của cảnh sát NYPD Jonathan Diller bị sát hại, đó
đáng lẽ phải là khoảnh khắc đoàn kết. Tuy nhiên, nhiều đảng viên Dân chủ chỉ
hoan nghênh hờ hững.
Và khi Trump
kêu gọi án tử hình cho những kẻ giết cảnh sát, sự im lặng thật chói tai. Từ khi
nào việc đứng lên bảo vệ gia đình của các sĩ quan đã hy sinh lại trở thành vấn
đề gây tranh cãi?
Một khoảnh
khắc đáng thất vọng khác xảy ra khi Tổng thống Trump kêu gọi hòa bình ở Ukraine
— một mục tiêu đáng lẽ phải khiến cả hai bên phải đứng lên. ĐDC từng là đảng
của hòa bình, nhưng bạn sẽ không biết điều đó từ sự im lặng. Liệu chúng ta có
thực sự đạt đến điểm mà ngay cả việc ủng hộ hòa bình cũng bị coi là thiên vị
không?
Đây là sự phản
ánh đáng buồn về ĐDC của tôi đã trôi dạt xa đến thế nào. Đây không phải là sự
phản kháng có nguyên tắc — mà là sự thiếu trưởng thành về mặt cảm xúc. Nó cũng
bốc mùi đạo đức giả: ĐDC đã đúng khi lên án Dân biểu Cộng hòa Joe Wilson khi
ông hét lên, «Ông
nói dối!» với Tổng thống Barack Obama trong Thông điệp
Liên bang.
Hồi đó, chúng
tôi đã nói rằng những cơn bùng nổ như vậy là không xứng đáng với phẩm giá của
Quốc hội. Nhưng trò hề của ĐDC vào thứ Ba — vẫy biển hiệu, la ó và bỏ đi — cũng
tệ như vậy, nếu không muốn nói là tệ hơn. Dân biểu Dân chủ Al Green thậm chí
còn phải bị đuổi khỏi phòng họp.
Khi chúng ta
hành động như thế này, chúng ta tự làm xấu hổ mình và xa lánh chính những cử
tri mà chúng ta tuyên bố ủng hộ. TNS John Fetterman (D-Pa.) gọi đó là «một đoàn diễu hành buồn bã của những kẻ
tự phụ và sự bướng bỉnh mất kiểm soát» chỉ khiến Trump trông
«giống tổng thống hơn và kiềm chế hơn».
Ông cảnh báo rằng ĐDC đang trở thành tương đương chính trị của một chiếc còi
báo động ô tô — liên tục rú lên và ngày càng bị bỏ qua.
Cử tri muốn
những nhà lãnh đạo hành động như người lớn, vỗ tay cho những ý tưởng hay, bất
kể ai đề xuất chúng, và thể hiện sự tôn trọng lưỡng đảng đối với những gia đình
đã phải chịu mất mát không thể tưởng tượng nổi.
Người Mỹ đã
kiệt sức vì sự vô lý này. Họ muốn những nhà lãnh đạo giải quyết vấn đề, chứ
không phải những chính trị gia chỉ biết chạy theo những dòng tweet. Họ muốn
những đại diện đấu tranh cho lẽ phải — chứ không phải cho vở kịch chính trị.
Cho đến khi
chúng ta quay lại với điều đó, chúng ta không xứng đáng để lãnh đạo đất nước.
Tôi không nói rằng chúng ta nên đồng ý với mọi điều Trump nói — hoàn toàn không
phải vậy. Tuy nhiên, có một cách để không đồng tình với phẩm giá và sự khác
biệt chính trị. Những người theo ĐDC của tôi không chỉ bỏ lỡ cơ hội đó — họ đã
chạy theo hướng ngược lại.
Tôi xấu hổ cho
đảng của mình. Nhưng quan trọng hơn, tôi lo lắng cho đất nước mình. Nếu ĐDC
thậm chí không thể hoan nghênh một đứa trẻ chiến thắng bệnh ung thư, gia đình
đau buồn, tiết kiệm tiền thuế, bảo vệ biên giới của chúng ta hoặc kêu gọi hòa
bình — điều đó nói lên điều gì về chúng ta?
Quan điểm người dịch:
Tôi hoàn toàn
đồng ý với quan điểm của ông đảng viên ĐDC này. Tuy nhiên, «sự im lặng»
của họ là sự im lặng của bầy cừu, hoàn toàn bất lực trước thực tế, hay là của
bầy sói, cam chịu khổ nhục kế để mưu cầu săn con mồi lớn hơn?
Câu trả lời là
cả hai. Trường hợp thứ nhất đúng với «khả năng» hiện tại của họ.
Trường hợp thứ hai đúng cho «bản
chất gian xảo» của họ. Đúng không?
No comments:
Post a Comment