Sự tầm thường của cái ác!
http://www.viettin.de/content/sự-tầm-thường-của-cái-ác
Cuối ngày 11
tháng 5 năm 1960, trong thành phố Buenos Aires, thủ đô của Argentina,
ông Ricardo Klement đi tuyến xe buýt quen thuộc từ chỗ làm về
nhà, 2 tháng trước ông còn mang về nhà bó hoa tặng vợ kỉ niệm
25 năm ngày cưới, người vợ và các con đang chờ ông về ăn
tối.
Vừa bước
xuống xe, một người đứng bên đường gọi ông lại hỏi xin thuốc
lá, vừa đút tay vào túi lấy gói thuốc lá thì ông bị 2 người
khác lao tới ôm chặt, ông Ricardo Klement chống trả quyết liệt,
người thứ 3 xuất hiện đánh ông ngất xỉu và họ mang ông lên ô
tô phóng đi.
Chiếc xe đi
vào 1 ngôi nhà ở nơi vắng vẻ, ông Ricardo Klement bị khám xét và
thẩm tra, nhóm bắt cóc rất vui mừng khi biết đã bắt đúng
người.
Vài ngày
sau, «tình cờ» có một chuyến
bay của chính phủ Israel sang Argentina, khi chiếc máy bay trở về
Israel, trong đoàn người trở về có một người phải dìu lên máy
bay vì nhậu xỉn, trên người ông toàn mùi rượu.
Ngày 23
tháng 5 thủ tướng Israel Ben Gurion tuyên bố trước Quốc hội đã
bắt được Adolf Eichmann, toàn thể hội trường vỗ tay, vui mừng.
Người đàn
ông xuống xe buýt bị bắt cóc về Israel chính là Adolf Eichmann, vì
sao y lại bị bắt về như vậy?
Adolf
Eichmann là người Đức, tham gia Đảng Quốc xã, năm 1941 y tham gia
lập kế hoạch và bắt bớ người Do Thái ở châu Âu đưa vào các
trại tập trung và giết chết bằng hơi độc, dưới sự tổ chức
của y, khoảng 500 ngàn người Do Thái đã bị giết chết.
Sau khi phát
xít Đức thua trận, trung tá Eichmann bị truy nã gắt gao nhưng y vẫn
biệt tăm suốt hơn 10 năm, y bí mật bỏ trốn sang Argentina với họ tên và lí
lịch giả, sống bình yên bên vợ con, do con trai kể lai lịch y với bạn
gái, y bị tình báo Israel tìm ra và bắt cóc mang về.
Năm 1961
Adolf Eichmann được đưa ra xét xử tại tòa án Jerusalem, nhiều
người nghĩ rằng kẻ tham gia giết chết hàng trăm ngàn người sẽ
có vấn đề về thần kinh và không bình thường, chính phủ Israel
cử sáu chuyên gia tâm lý tìm hiểu về Eichmann và họ đều không
tìm thấy bất cứ một trục trặc tâm lý nào, dù là nhỏ nhất.
Bào chữa
cho tội ác của mình, Eichmann đã bình thản tự cho bản thân là vô
tội, ông không trực tiếp giết ai, những gì ông làm đơn giản chỉ là
thực hiện mệnh lệnh của cấp trên, pháp luật nước Đức khi đó
cho phép và ông được xã hội lúc đó vinh danh.
Lời bào
chữa của Eichmann cho thấy điều khủng khiếp trong chế độ độc
tài toàn trị là cái ác bị tầm thường hoá, cái ác không phải
là kẻ trực tiếp giết người mà chỉ là người sĩ quan an ninh
mẫn cán nghĩ rằng mình đang phục vụ đất nước nhưng hoá ra anh
ta đang phục vụ chế độ xấu xa, là nhà báo năng nổ phục vụ nhân
dân nhưng hoá ra là kẻ tuyên truyền tô vẽ cho chế độ tồi tệ, là
một giáo viên dạy học sinh sùng bái lãnh tụ khi lãnh tụ đó đưa
cả dân tộc đi sai hướng, lao vào hết cuộc chiến tranh này đến
cuộc chiến tranh khác...
Điều đáng
thương là họ không nhận ra mình phục vụ cho chế độ độc tài,
chế độ đó tước đi những quyền con người cơ bản của chính họ
và con cháu như quyền bầu cử, quyền tự do ngôn luận, quyền được
xét xử công bằng…
Trong đất
nước độc tài, bảo vệ chế độ được vinh danh như một phẩm
hạnh, điều đó dường như làm cho Eichmann không ý thức được
mình làm điều ác, y khẳng định mình là nạn nhân.
Sau 9 tháng
xét xử, Adolf Eichmann bị kết án tử hình với hình thức treo
cổ, những giây phút cuối cùng y hoàn toàn tỉnh táo, y bước năm
mươi bước từ buồng giam đến phòng tử hình một cách bình
tĩnh với dáng người thẳng, hai tay bị còng đằng sau. Dưới giá
treo cổ, y hoàn toàn chủ động và sẵn sàng, sau khi tắt thở, xác
Eichmann được hỏa táng và tro đem rải xuống biển Địa Trung Hải.
Tường
thuật phiên toà có một người phụ nữ gốc Do Thái tên là Hannah
Arendt, bà sinh ra ở Đức, năm 1941 phải bỏ trốn sang Mĩ khi Đảng
Quốc xã đàn áp người Do Thái, năm 1961 bà sang Israel viết bài
tường thuật phiên toà xử Eichmann, các bài viết của bà được
tập hợp lại thành cuốn sách «Eichmann
ở Jerusalem – Báo cáo về sự tầm thường của cái Ác», xuất
bản năm 1963.
Chúng ta
vẫn quen nghĩ rằng cái ác là một cái gì đó thật ghê gớm và
những kẻ phạm tội ác là những kẻ khác xa với người bình
thường. Nhưng trong tác phẩm của mình, Hannah Arendt lý giải hành động
của Eichmann không phải do những thú tính, cũng không phải do sự
cuồng tín vào lý tưởng Quốc xã hay chủ nghĩa bài Do Thái.
Eichmann không tỏ ra ghét người Do Thái, thậm chí còn có một số
bạn bè là người Do Thái. Y tham gia đội quân SS của phát xít Đức
hoàn toàn là một sự tình cờ và để có việc làm chứ không
phải do yêu thích lý tưởng Quốc xã, trong công việc, y chưa trực tiếp
giết bất cứ ai.
Kẻ được
mệnh danh là «tên đồ tể của
châu Âu» này tham gia giết 500 ngàn người Do Thái là một công
dân Đức bình thường, một công chức tuân thủ pháp luật, một
người chồng, người cha tốt, người hàng xóm thân thiện cởi
mở.
Theo Hannah
Arendt, tội ác của Eichmann, cũng như của rất nhiều tên tội phạm
phát xít khác, bắt nguồn từ sự tuân thủ mệnh lệnh cấp trên
và những điều luật vô đạo đức của một chế độ độc tài.
Tội ác đó càng trở nên trầm trọng hơn bởi sự tán đồng hay
bàng quan của rất nhiều người dân bình thường trong xã hội.
Cuối cùng,
Hannah Arendt vẫn luôn tin rằng con người có thể chọn cách nói
không với cái Ác, thay vì việc chấp nhận biến mình thành một
công cụ của chế độ, hoặc trở thành một kẻ ngoài cuộc «mũ ni che tai» mặc cho cái ác
hoành hành.
Tác phẩm «Eichmann in Jerusalem» nhanh chóng
trở thành kinh điển và là một trong những kiệt tác chính trị-đạo
đức học trong thế kỷ 20.
Hannah Arendt
là một nữ triết gia nổi tiếng nhưng ít được biết đến ở
Việt Nam, hy vọng thời gian tới cuốn sách quan trọng nhất của
bà: «The Origins of Totalitarianism»
(Nguồn gốc của chủ nghĩa độc tài toàn trị) sẽ được dịch ra tiếng
Việt và phát hành.
No comments:
Post a Comment