Từ
cướp 1945 đến chiếm 1975
https://www.sbtn.tv/tu-cuop-1945-den-chiem-1975-pham-tran/
Phạm Trần
31-8-2017
Ảnh: internet
Cứ mỗi dịp có kỷ niệm ngày 19 tháng Tám, người Cộng
sản Việt Nam (CSVN) lại thi đua nói phét và nói dối với lịch sử để che đậy hành
động «cướp» chính quyền từ tay Chính
phủ Trần Trọng Kim năm 1945.
Cũng như thế, họ đã «chiếm miền Nam» tử tế và văn
minh của Việt Nam Cộng hòa ngày 30/04/1975 mà cứ nói bừa rằng «giải
phóng» để chối tội xâm lăng.
Hãy đọc những lời họ tự diễn: «Cách đây tròn 72 năm, với khí thế sục sôi cách mạng, nắm bắt thời cơ “nghìn
năm có một”, Đảng ta và lãnh tụ Hồ Chí Minh đã phát động toàn dân nhất tề đứng
lên tiến hành tổng khởi nghĩa, làm nên cuộc Cách mạng Tháng Tám “long trời lở
đất”, đập tan xiềng xích nô lệ, đánh đổ chế độ thực dân, phong kiến, giành
chính quyền trong cả nước; dẫn đến sự ra đời của nước Việt Nam dân chủ cộng hòa
– nhà nước công nông đầu tiên ở Đông Nam Á.» (báo Quân đội Nhân dân, ngày
19/08/2017)
Chả làm gì có cái gọi là «Cách mạng Tháng Tám “long trời lở đất”» đã diễn ra trong ngày 19
tháng 8 năm 1945.
Trong lịch sử đảng CSVN, từ ngày thành lập
03/02/1930, người Cộng sản đã nổi tiếng nói thật thì ít, mà nói dối thì nhiều
cho nên họ cần phải học từ các trí thức đứng đắn ngay trong hàng ngũ mình để ăn
ngay nói thật, nếu không sợ có ngày bị Thánh Thần cắt lưỡi.
Một trong những trí thức đàng hoàng này là Giáo sư Tiến sỹ Nguyễn Đình Cống, nhà giáo tại Đại học Xây dựng đã nghỉ hưu.
Ông viết trên Facebook ngày 16/8/2016: «Đêm 9 tháng 3-1945 Nhật đảo chính Pháp. Trên
đất VN không còn người Pháp cai trị. Ngày 11-3 vua Bảo Đại tuyên bố Việt
Ngày 19-8
VM “cướp” chính quyền ở Hà nội. Sau đó việc “cướp” chính quyền lan rộng ra toàn
quốc. Việc “cướp” này diễn ra dễ dàng, nhanh chóng vì không gặp phải sự chống
đối. Ngày 25-8 vua Bảo Đại thoái vị.»
Giáo sư Cống, 80 tuổi, quê Quảng Bình (sinh ngày
12/12/1937) tuy là người đã công tác nhiều năm trong hệ thống giáo dục nhà nước
CSVN, nhưng sau khi về hưu, ông đã viết nhiều bài chỉ trích chính sách cai trị
của đảng và lên án những sai lầm của Chủ nghĩa Mác-Lênin. Ông còn công khai ủng
hộ đa nguyên đa đảng.
Vì vậy, Giáo sư, Tiến sỹ Sử học Phạm Cao Dương của
Việt Nam Cộng hòa đã viết: «Trong năm lần
gặp gỡ kể trên, ngoại trừ cuộc gặp gỡ lần thứ năm, bốn lần đầu lần nào phía
chính phủ cũng đưa ra những đề nghị mời Việt Minh vào chính phủ làm việc để cứu
nước nhưng tất cả đều bị từ chối. Lý do là Việt Minh với Đảng Cộng Sản đứng
đằng sau đã chủ trương cướp chính quyền từ đó một mình lãnh đạo đất để thực
hiện cuộc cách mạng riêng của mình bất chấp mọi nguy hiểm có thể xảy ra cho dân
tộc, phản ảnh qua những câu trả lời của người đại diện Việt Minh cho những câu
hỏi do chính Thủ Tướng Trần Trọng Kim đặt ra và kể lại. Biến cố 19 tháng 8 do
đó đã xảy ra» (Trích «Trước
khi bão lụt tràn tới -BẢO ĐẠI – TRẦN TRỌNG KIM và ĐẾ QUỐC VIỆT
Theo sách Phạm Cao Dương thì trong hồi ký «Một cơn gió bụi», Tác giả Trần Trọng Kim
viết: «Đảng Việt Minh lúc ấy rất hoạt
động, đánh huyện này, phá phủ kia, lính Bảo An ở các nơi, phần nhiều bị Việt
Minh tuyên truyền, tuy chưa theo hẳn, nhưng không chống cự nữa. Nhân dân bấy
giờ rất hoang mang, một đường có chính phủ quốc gia, nhưng vì thời gian eo hẹp,
chưa kịp sắp đặt gì cả, công việc thấy có nhiều sự khốn khó mà thường nghe sự
tuyên truyền của Việt Minh nói họ đã có các nước đồng minh giúp đỡ cho nước
Việt Nam hoàn toàn độc lập. Dân ta từ khi bị người Pháp sang cai trị, cứ khao
khát độc lập, nay nghe Việt Minh nói như thế, ai nghe nói đảng Việt Minh lên
cầm quyền, dân không phải đóng thuế nữa, được hoàn toàn tự do và có nhiều hạnh
phúc, thành ra ai cũng tin theo. Ngay những đạo thanh niên tiền tuyến do Bộ
Thanh Niên lập ra, cũng có ý ngả về Việt Minh.»
Cụ Kim viết tiếp: «Tôi thấy tình thế ấy, tôi bảo ông Phan Kế Toại (Khâm sai Bắc Bộ) đi tìm
một vài người Việt Minh đến nói chuyện, vì lúc ấy tôi còn tưởng đảng Việt Minh
dù theo chủ nghĩa cộng sản, nhưng chắc cũng nghĩ đến tương lai nước nhà. Hôm
sau ông Toại đưa một thiếu niên Việt Minh đến Lê Trọng Nghĩa , tôi nói ‘chúng
tôi ra làm việc chỉ vì nước mà thôi, chứ không có ý cầu danh lợi gì cả, tôi
chắc đảng của các ông cũng vì nước mà hành động. Nếu vậy chúng ta tuy đi con
đường khác nhau, nhưng cũng cùng một mục đích như nhau, các ông thử xem ta có
thể hợp tác với nhau, kẻ ở trong người ở ngoài để cứu nước được không?
“Người ấy
(Lê Trọng Nghĩa ) nói: – Sự hành động
của chúng tôi đã có chủ nghĩa riêng và có chương trình nhất định để đem nước
đến chỗ hoàn toàn độc lập. Chúng tôi có thể làm lấy được.
– Cụ Kim: “Sự mưu cầu cho nước được độc lập
cũng là mục đích của chúng tôi nhưng vì đi đường thẳng có nhiều sự khó khăn,
nên chúng tôi phải uyển khúc mà đi từ từ có lẽ chắc chắn hơn.”
– Lê Trọng Nghĩa: “Chúng tôi chỉ có một con
đường thẳng để đi đến hoàn toàn độc lập chứ không có hai.”
– Cụ Kim: “Theo như ý của các ông như thế, tôi
sợ rất hại cho dân, mà chưa chắc đã thành công được.”
– Lê Trọng
Nghĩa: “Chúng tôi chắc thế nào cũng thành công. Nếu có hại cũng không cần, có
hại rồi mới có lợi. Dù trong nước mười phần chết chín, chúng tôi sẽ lập một xã
hội mới với một thành phần còn lại còn hơn với chín phần kia.”
– Cụ Kim: “Rồi
người ấy đọc một bài hình như đã học thuộc lòng để kể những công việc của đảng
Việt Minh. Tôi thấy thái độ người ấy như thế tôi biết không thể lấy nghĩa lý
nói chuyện được.”
“Tôi nói:
– Nếu các ông chắc lấy được quyền độc
lập cho nước nhà, các ông vào chính phủ làm việc, cần gì phải đánh phá cho khổ
dân?
– Lê Trọng
Nghĩa: “Chúng tôi sẽ “cướp quyền” để tỏ cho cả nước đồng minh biết chúng tôi
mạnh, chứ không chịu cho ai nhường.”
– Cụ Kim: “Các
ông chắc là các nước đồng minh tin ở sức mạnh của các ông không?
– Lê Trọng
Nghĩa: “Chắc lắm. Chắc trăm phần trăm.”
– Cụ Kim: “Tương
lai còn dài, các ông nhận lấy trách nhiệm đối với quốc dân và lịch sử».
Như vậy, rõ ràng người CSVN, qua tên gọi Việt Minh đã chủ trương «cướp» chính quyền Trần Trọng Kim để dành độc quyền cai trị theo lề lối Cộng sản độc tài. Sau này, đảng CSVN cũng đã dùng mọi mánh khoé, kể cả khủng bố và ám sát để lọai các thành viên không Cộng sản, Việt Nam Quốc dân Đảng và Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh hội, ra khỏi Chính phủ Liên hiệp Kháng chiến. Từ đó, đất nước lại lâm vào cuộc nội chiến kéo dài 30 năm (1945-1975) do đảng CSVN chủ động đã gây tang thương cho dân tộc cho đến bây giờ (2017).
NHẠC SỸ TÔ HẢI
Nhân chứng của ngày 19/8/1945 tại Hà Nội, Nhạc sỹ Tô
Hải cũng viết: «Cuộc cướp chính quyền từ
trong tay Nhật + Pháp không hề có! Mà đơn giản chỉ là một cuộc lật đổ một chính
quyền còn non trẻ: Chính phủ Trần trọng Kim với những nhân vật nổi tiếng cả
trong lẫn ngoài nước. 126 ngày nắm giữ một chính quyền của một đất nước hoang
tàn, chết đói đầy đường, không một đồng trong ngân quỹ, 95% người dân không
biết chữ…, được thế giới công nhận và sau này,đa số vẫn được mời vào “Chính phủ
liên hiệp”?… Vậy vì sao mà phải “lờ
tịt” cái Sự Thật đó đi?» (Theo Dân Luận, ngày 21/08/2010)
Ai lờ đi? Đảng CSVN và những người gọi là «viết sử» Cộng sản Việt
Nhạc sỹ Tô Hải, người đã tuyên bố bỏ đảng ngày 25
tháng 5 năm 2014, năm nay (2017) đã 90 tuổi mà phải viết Tập «Hồi ký của một thằng hèn» (Nhà xuất bản
Tiếng Quê Hương ở Virginia, Hoa Kỳ in ra năm 2009) để ăn năn về những việc làm
của ông thì nỗi cay đắng phải sâu thẳm lắm.
Vì vậy, ông đã cắn răng viết về ngày 19/08/1945 rằng:
«Tóm lại, theo tớ, 19 tháng 8 năm 45 nếu
tớ là nhà viết sử có lương tâm tớ sẽ viết hẳn một chương; CHÍNH PHỦ TRẦN TRỌNG
KIM VÀ CUỘC ĐẢO CHÍNH 19 THÁNG 8 NĂM 45. Tiếp theo đó là những trang bi tráng
nhất về lịch sử dân tộc Việt
Cuộc cách
mạng giải phóng dân tộc đã bắt đầu bị đổi mầu từ đây.
– Máu đổ
xương rơi cũng bắt đầu từ đây!
– Hầu hết
những ai không chịu đổi mầu đã, hoặc bị thủ tiêu hoặc “tìm đường cứu nước” bằng
một hướng đi khác để trở thành “kẻ thù của Nhân Dân” hoặc đơn giản hơn chỉ để
sống và làm việc bằng trái tim và khối óc của chính mình. Một vài người đã mang
theo nỗi oan ức xuống tuyền đài thậm chí có người phải tự sát với lời trăn trối
để đời “Lịch sử sẽ phán xét cho tôi” (Nguyễn Tường Tam)
– Những ai
còn lại đành cam chịu kiếp sống Sợ, sống Hèn chờ đợi, hy vọng vào một ngày được
thực sự Tự do, Độc lập….
Trong cùng
thời diểm đó, có biết bao nước thuộc địa khác trên khắp thế giới đã chẳng phải “thề
phanh thây, uống máu quân thù…” cũng độc lập tự do… mà có một thời gian dài
người ta “tuyên giáo” chúng ta là “Độc Lập… giả hiệu”! Cho đến hôm nay, cho đến
bao giờ? Bao giờ nước ta mới đuổi kịp các “nước độc lập giả hiệu” như Ấn Độ,
«Tóm lại, là
một nhân chứng đã sống và “hoạt động cách mạng quáng gà” rồi “cách mạng câm
-điếc” suốt 65 năm, qua 3 chế độ “Quân chủ lập hiến” Trần Trọng Kim, Việt Nam
Dân Chủ Cộng Hoà và Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt nam, bây giờ sắp giã từ cõi
đời này, tớ thấy có nhiệm vụ phải nói lên những gì mà lớp trẻ, kể cả các Nhà
lãnh đạo trẻ, những trí thức trẻ (đối với tớ cứ từ 60 trở xuống đều coi là Trẻ
cả) và đặc biệt các nhà viết sử trẻ nên đào sâu, tìm hiểu về cái thời gian lịch
sử bị xuyên tạc cố ý này… Chỉ tiếc rằng: Những điều tớ kể lại chỉ nằm ở trên
cái blog cỏn con của tớ, chẳng có ai hưởng ứng vì: Đa số nhân chứng sống như
tớ, kẻ đã qua đời, kẻ còn sống thì đã lẫn cẫn, kẻ thì… vừa Ngu vừa Hèn cho nên,
có cho ăn “cháo gan cóc tía” cũng chẳng dám nói lên cái thời tay cầm cờ vàng ba
sọc đỏ, miệng hát “Này thanh niên ơi…” dưới bàn tay bắt nhịp của chính Khâm Sai
Đại Thần Phan Kế Toại!»
TIẾP TỤC NHẬN HÃO
Ấy thế mà báo chí CSVN cứ tiếp tục nhận hão những thứ
không phải của mình để tự công kênh nhau vào chỗ trơ trẽn như bài Xã Luận của báo
Nhân Dân ngày 19/08/2017.
Với đầu đề «Cách mạng Tháng Tám và hành trình đổi mới», Nhân Dân tự ca thế này: «Cách đây tròn 72 năm, trong mùa thu lịch sử, ngày 19-8-1945, dưới sự lãnh đạo của Ðảng, cả dân tộc triệu người như một, với khí thế như sấm rung chớp giật, nhất tề đứng lên khởi nghĩa giành chính quyền, lật đổ chế độ phong kiến, đập tan xiềng xích áp bức của chế độ thực dân, mở ra kỷ nguyên mới, kỷ nguyên của độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội trên đất nước ta.
Với thành
công vang dội đó, chẳng những giai cấp lao động và nhân dân Việt Nam ta có thể
tự hào mà giai cấp lao động và những dân tộc bị áp bức trên toàn thế giới cũng
có thể tự hào rằng: Ðây là lần đầu tiên trong lịch sử cách mạng của các dân tộc
thuộc địa và nửa thuộc địa, một đảng mới 15 tuổi với hơn năm nghìn đảng viên đã
lãnh đạo cách mạng thành công, nắm chính quyền toàn quốc, khai sinh nước Việt
Nam dân chủ Cộng hòa, nhà nước dân chủ nhân dân đầu tiên ở Ðông – Nam Á, nay là
nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.»
Bài Xã Luận viết tiếp: «Cách mạng Tháng Tám thành công là thắng lợi của sức mạnh đại đoàn kết
toàn dân tộc, truyền thống yêu nước nồng nàn, bản lĩnh, trí tuệ và ý chí quật
cường của dân tộc ta được kế thừa, phát huy lên tầm cao mới trong cuộc đấu
tranh do Ðảng ta tổ chức và lãnh đạo; là thắng lợi của đường lối cách mạng đúng
đắn, sự lãnh đạo sáng suốt, tầm nhìn chiến lược, sự nhạy bén tạo thời cơ và
chớp thời cơ nghìn năm có một, kết hợp sức mạnh dân tộc với sức mạnh thời đại
của Ðảng ta và Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại.
Thực tiễn
phong phú của cách mạng Việt
Ô hay, tại sao lại «giải phóng miền nam»? Miền Nam của Việt Nam Cộng hòa từ 1954 đến
1975 có bị nước nào độ hộ đâu mà «giải
phóng»? Trên 20 triệu người miền Nam đang sống hiền hòa, văn minh và sung
túc đã tự nhiên bị quân miền Bắc tràn xuống xâm lăng phá làng phá xóm, gây ra
máu đổ thịt rơi trong suốt 20 năm mà gọi là «giải phóng» à?
Bây giờ trên 40 năm sau ngày được gọi là «thống nhất đất nước» năm 1976, người
Cộng sản mới sáng mắt ra để nuối tiếc những lỗi lầm đạp đổ hệ thống kinh tế thị
trường và nền giáo dục nhân bản tân tiến của miền
Bởi vì những chủ trương gọi là «Đổi mới» từ 1986 cho đến «Tái
cơ cấu kinh tế» đợt 1, đợt 2 để làm cho đúng «kinh tế thị trường» mà ngóc đầu lên của đảng Cộng sản lại chính là
sách lược kinh tế rất thành công của VNCH mà người Cộng sản đã quáng gà đạp đổ
khi chiếm được miền Nam năm 1975!
Bây giờ 72 năm sau ngày 19/8/1945 mà nhân dân vẫn
chưa có «tự do, hạnh phúc» , hay «công bằng, dân chủ, văn minh» như «mục tiêu cao cả của Cách mạng Tháng Tám»
và chủ trương «Đổi mới» đề ra thì
cuộc Cách mạng này có ý nghĩa gì ngoài chiếc bánh vẽ?
Phạm Trần
31-8-2017
No comments:
Post a Comment