Nhân
ngày Quốc Hận 30/4, 30 năm cuộc chiến Quốc-Cộng, Ai thắng ? Ai thua ?
Lê
Duy San
Cuộc chiến Việt Nam kéo dài
30 năm từ 1945 đến 1975 giữa những người theo chủ nghĩa quốc gia và những người
theo chủ nghĩa cộng sản. Lúc đầu, sau khi cướp được chính quyền từ chính phủ
quốc gia Trần Trọng Kim vào ngày 19/8/1945 Hồ Chí Minh và những người cộng sản
thành lập chính phủ liên hiệp và đặt tên nước là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà vào
ngày 2/9/1945.
Nhưng chỉ được một thời
gian ngắn thì quân đội Pháp trở lại Việt Nam . Để củng cố lực lượng và có thì
giờ để tiêu diệt những người quốc gia, Hồ Chí Minh đã ký hiệp định Sơ Bộ ngày
6/3/1946. Sau đó, để có chính nghĩa, người cộng sản đã phát động cuộc chiến
chống Pháp vào ngày 19/12/1946, gọi là ngày Toàn Quốc Kháng Chiến, nhưng đã
thua và phải rút khỏi Hà Nội và các thành phố lớn. Họ chỉ làm chủ được một số tỉnh
miền Bắc Việt Nam
mà hầu hết là vùng thôn quê. Mãi tới 20/7/1954, ngày hiệp định Geneve được ký
kết, người cộng sản Việt Nam mà đại diện là chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà
mới làm chủ được đất nước từ ải Nam Quan tới vĩ tuyến 17 tức phiá nam tỉnh Quảng
Bình. Còn từ phiá nam vĩ tuyến 17 tức từ tỉnh Quảng Trị tới mũi Cà Mau thuộc
phe những người theo chủ nghĩa quốc gia tức Việt Nam Cộng Hòa. Sau 30 năm chiến
tranh. Cuối cùng cuộc chiến đã kết thúc vào ngày 30 tháng 4 năm 1975 và những
người theo chủ nghĩa cộng sản đã làm chủ được toàn thể lãnh thổ Việt Nam từ ải
Nam Quan tới Mũi Cà Mau.
Cổ nhân thường nói: «Chiếm được thành chưa phải là thắng. Chiếm
được lòng dân mới là thắng». Vậy thì sau 30 năm cuộc chiến Việt Nam , ai đã
thắng ai ?
1/ Lòng người ra đi ?
Nói về lòng dân thì chúng
ta thấy rõ ràng là ngay sau khi chế độ miền Nam tức Việt Nam Cộng Hòa xụp đổ,
hàng trăm ngàn người miền Nam đã di tản bỏ nước ra đi và tiếp theo đó, trong
vòng 20 năm, từ 1975 tới 1995, hàng triệu người đã vượt biên bỏ nước ra đi hoặc
bằng đường thủy, hoặc bằng đường bộ đến nỗi có người còn nói rằng; « đến cái cột đèn, nếu nó đi được, nó cũng bỏ
nước ra đi».
Không phải chỉ có người
miền Nam mới bỏ nước ra đi vì không chấp nhận sống dưới chế độ Cộng Sản mà ngay
cả người miền Bắc là những người đã sống dưới chế độ Cộng Sản cả mấy chục năm
trời cũng vượt biên bỏ nước ra đi.
Không phải chỉ có những
người gặp cuộc sống khó khăn mới bỏ nước ra đi mà ngay cả những người giầu có
cũng bỏ nước ra đi.
Không phải chỉ những người
dân bình thường, những người dân lao động mới bỏ nước ra đi mà cả những công
nhân viên, có người còn đảm trách những chức vụ cao cấp của chế độ đương quyền
như ông Bùi Tín, Đại Tá quân đội nhân dân, nguyên phó Tổng Biên Tập báo Nhân Dân,
ông Đặng Xương Hùng, Lãnh Sự Việt Nam tại Thuỵ Sĩ, nhà văn Dương Thu Hương
v.v…hay những người đã một thời chống đối chế độ miền Nam và đi theo Việt Cộng
như Trương Như Tảng, Đoàn Văn Toại v.v…cũng bỏ nước ra đi.
2/ Lòng người ở lại ?
Còn lòng người ở lại thì
sao ? Phải chăng họ thích chế độ Cộng Sản ? 100% là không. Chẳng qua là bất đắc
dĩ, họ không đi được vì không có tiền hoặc vì không muốn xa quê hương, xa gia
đình. Không thiếu gì những người ở lại đã tỏ bầy bất đông chính kiến với chế
độ. Không thiếu gì những người đã kéo nhau đi biểu tình để phản đối chế độ cộng
sản đã hèn với giặc, ác với dân như Huỳnh Thục Vi, Trần thị Nga, Trần Huỳnh Duy
Thức v.v….
Người dân trong nước không
những tỏ ra không thích chê độ cộng sản mà trái lại còn công khai tỏ bầy lòng
ái mộ đối với chế độ cũ tức chế độ Việt Nam Công Hòa. Ngày nay, hầu hết những
người miền Nam đều nghĩ rằng: Miền Nam tuy đã bị người Cộng Sản chiếm, Saigòn
tuy đã bị người Cộng Sản đổi tên, nhưng công dân và hậu duệ của VNCH vẫn sống,
vẫn vươn lên, nhiều người vẫn đi tìm tự do.
Có người còn trương cờ Vàng
ba sọc đỏ trước cửa nhà hoặc chạy dọc bờ biển.
Nhiều người, không phải chỉ
một vài người mà cả trăm người công khai rủ nhau đi thăm mộ cố Tổng Thống Ngô
Đình Diệm và mộ ông cố vấn Ngô Đình Nhu để tưởng nhớ công ơn người đã sáng lập
nền Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa.
Các người khá giả có con
đều muốn cho đi du học tại các nước tư bản nhất là Hoa Kỳ, Anh, Pháp v.v…Các du
học sinh thì sau khi tốt nghiệp đều tìm cách ở lại, không muốn về nước, ngay cả
các con cái của các lãnh đạo Việt Nam cũng vậy.
Các người lao động, thợ
thuyền cũng tìm mọi cách, chính thức hoặc bất hợp pháp, ra nước ngoài để làm
lao nô. Không phải chỉ các người dân bình thường mà ngay cả các cán bộ, công
nhân viên nhà nước cũng muốn tìm cách cũng muốn ra nước ngoài sinh sống.
Các di sản cũ của Việt Nam
Cộng Hòa như sách truyện, âm nhạc, phong tục, tập quán mà một thời bị bọn Việt
Cộng coi là phong kiến, là đồi trụy, là phản động, đều được người dân trân qúy
và phục hoạt trở lại, không phải chỉ trong chốn dân gian mà ngay cả trên các
đài truyền hình công cộng như các trương trình nhạc Boléro tức nhạc Vàng tức
nhạc của miền Nam trước năm 1975 (1).
Nhiều cuốn sách, truyện
trước 1975 bị bọn chúng (VC) bắt đem đốt thì nay được người dân tìm mua với giá
cao, có nhiều cuốn đã được in lại hoặc đem bán đấu gia.
Nhiều cựu chiến binh quân
đội nhân dân bầy tỏ sự bất mãn với đảng CSVN và nhà nước XHCNVN. Ông Dương Văn
Tiếp, một cựu chiến binh quân đội nhân dân tuyên bố: «Cộng Sản không xứng đáng
là người lãnh đạo đất nước» và hô hào dân chúng: « Phải phế truất đảng Cộng Sản đi.»
Nhiều đảng viên đảng Cộng
Sản Việt Nam
cũng đã bỏ đảng. Ngay cả một số tướng lãnh Việt Cộng như tướng Lê Mã Lương,
cũng tỏ ra không những không thích chế độ Cộng Sản mà còn mong chế độ Việt Nam
Cộng Hòa trở lại. Ông nói: « VNCH trở lại
là ước vọng của tôi».
Còn ông Trần Anh Kim, cựu trung tá quân đội nhân dân cộng sản cũng
có ý tưởng thành lập tổ chức «Lực lượng
quốc dân dựng cờ dân chủ», với lực lượng nòng cốt là các sĩ quan và hạ sĩ
quan quân đội nhân dân Việt Nam và các cựu quân đội Việt Nam Cộng Hòa, mục đích
lật đổ chế độ hiện nay để thành lập một Nhà Nước Dân Chủ.
Ông Trần Anh Kim tự xưng chủ tịch và đề cử ông Lê Thanh Tùng, cựu
sĩ quan quân đội nhân dân làm phát ngôn viên tổ chức nêu trên. Hai ông dự tính sẽ
ra mắt tổ chức trên mạng Internet vào ngày 21/9/2015 thì bị lực lượng an ninh
Việt Cộng bắt và khởi tố. Tại Tòa án Nhân dân tỉnh Thái Bình, trong phiên
xử sơ thẩm ngày 16/12/2016, ông Trần Anh Kim bị toà tuyên phạt 13 năm
tù giam và ồng Lê Thanh Tùng bị tuyên phạt 12 năm tù giam.
Để hiểu rõ lòng dân cũng như lòng người đã từng một thời hết lòng
theo Cộng Sản Việt Nam nghĩ gì về đảng Cộng Sản Việt Nam, về chế độ Cộng Hoà Xã
Hội Chủ Nghĩa Việt Nam cũng nhữ những thành phần lãnh đạo chế độ CHXHCNVN có lẽ
chúng ta nên tìm xem phim «Tiếng gào thét
từ bên trong» của Andre Menras, một người Pháp có tên Việt Nam là Hồ Cương
Quyết.(2)
Tóm lại, mặc dầu chế độ
VNCH đã xụp đổ và Việt Cộng đã chiếm được miền Nam Việt Nam và làm chủ toàn thể
lãnh thổ Việt Nam, nhưng lòng người dân Việt Nam từ Bắc chí Nam vẫn nuối tiếc,
vẫn hướng về quá khứ tốt đẹp và mong muốn chế độ Việt Nam Cộng Hoà trở lại như
ước vọng của tướng quân đội Nhân Dân Lê Mã Lương.
Sở dĩ chế độ Cộng Sản tức
Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam vẫn còn tồn tại đến ngày hôm nay, một phần vì đồng
bào Việt Nam ở ngoại quốc kể cả những người dân đi là lao nô, gửi tiền về Việt
Nam cho thân nhân vô tình đã nuôi sống chế độ và phần khác là nhờ dựa vào Trung
Công để sống còn . Chính Tổng Bí Thư Việt Cộng Nguyễn Văn Linh đã nói : «Tôi cũng biết dựa vào Trung Quốc sẽ mất
nước, nhưng thà mất nước còn hơn mất đảng».
Trong một phát biểu tại Đại Hội Đồng LHQ vào tháng 9/2018, Tổng Thống Trump đả tuyên bố: «Bất cứ nơi nào mà Chủ nghĩa Cộng sản hay Chủ nghĩa Xã hội được mang ra áp dụng, thì ở đó có thống khổ, tham nhũng và thối nát. Chủ Nghĩa Xã Hội thèm khát quyền lực vô biên, dẫn tới bành trướng, xâm lăng và đàn áp. Tất cả các quốc gia trên thế giới phải hợp sức chống chủ nghĩa Cộng Sản và chống lại sự khốn cùng mà chủ nghĩa đó mang lại.» Với chủ trương này và với cuộc thương chiến với Trung Cộng mà Tổng Thống Trump đã phát động, Trung Cộng không bao lâu nữa sẽ tan rã. Tới lúc đó, Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam không còn chỗ dựa, chắc chắn chế độ Cộng Sản Việt Nam sẽ phải thay đổi đường lối nếu không muốn bị tiêu vong như các chế độ Cộng Sản Đông Âu.
Lê Duy San 30/4/2020
_________________________________________
_________________________________________
Chú thích:
(1). Làm gì có nhạc Boléro,
chỉ có điệu Boléro. Nhưng vì chúng, bọn Việt Cộng, sợ chữ Vàng nên chúng không
dám dung chữ Nhạc Vàng tức nhạc tình cảm của thời VNCH mà hầu hết đều viết theo
thể điệu Boléro nên chúng gọi là nhạc Boléro.
(2). André Menras sinh năm
1945 tại Coufouleux, miền nam nước Pháp. Năm 1967, tốt nghiệp
đại học Sư phạm thành phố Montpellier . Năm
1968, André Menras tới Việt Nam dạy tiếng Pháp tại Lycée Blaise Pascal ở
Đà Nẵng và năm 1969 tại trường trung học Lê Quý Đôn (Jean-Jacques
Rousseau) ở Sài Gòn.
Thuộc nhóm phản Chiến, ủng
hộ Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam, André Menras đã cùng bạn
là Jean-Pierre Debris leo lên tượng Thủy quân Lục chiến trước Hạ nghị viện
của Việt Nam Cộng Hòa (tức Nhà hát lớn) ở Sài Gòn để treo cờ Giải
phóng, và rải truyền đơn đòi Mỹ và quân đồng minh rút quân khỏi Việt Nam. Vì
hành động này, André Menras và Jean-Pierre Debris đã bị xử tù người ba
năm, người bốn năm. André được trả tự do và bị trục xuất khỏi Việt Nam vào ngày
1/1/1973.
Vì ái mộ Hồ Chí Minh nên
Andre Menras lấy tên Việt là Hồ Cương Quyết. Năm 2002, Andre Menras Hồ
Cương Quyết được công nhận là công dân danh dự Thành phố Hồ Chí
Minh. Cũng trong năm này, ông thành lập Hiệp hội hữu nghị phát triển và
trao đổi sư phạm Pháp Việt (ADEP) và giữ cương vị chủ tịch.
Tháng 11 năm 2009,
với quyết định do Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết ký, André
Menras chính thức trở thành công dân có quốc tịch Việt Nam với
tên Hồ Cương Quyết. Các bài viết của anh từ đó thường ký hai tên André
Menras - Hồ Cương Quyết.
No comments:
Post a Comment