BÀI
252: TẢ HỮU LÀ GÌ?
Nước Mỹ chưa bao giờ phân
hóa như bây giờ. Phân hóa chính trị Mỹ đã có từ ngày lập quốc, không có gì mới
lạ. Tuy nhiên, ít nhất cho đến thời TT Bush cha, phân hóa đó vẫn được giới hạn
trong quyền lợi chung của cả nước, trong khi các chính khách hai đảng đối lập
vẫn nói chuyện với nhau, làm việc với nhau và và có sự tôn trọng, nể nang nhau.
Tình hình hiện nay cho thấy
một phân hóa có thể nói «không đội trời
chung» nữa. Gần hai năm sau khi TT Trump đã ra khỏi Tòa Bạch Ốc, đảng DC
nắm quyền vẫn tiếp tục nặn ra đủ cớ để truy lùng, nhỏ cỏ tận gốc, triệt tiêu
ông Trump đến cùng. Nguy hại hơn xa cho tương lai lâu dài của nước Mỹ, các luật
lớn của đất nước đều được biểu quyết theo đúng làn ranh đảng phái. Quyền lợi
đảng phái lấn át hẳn quyền lợi đất nước.
Sao
lại đi đến tình trạng tệ hại vậy được?
Như đã viết trong một bài
mới đây, tình trạng phân hoá chính trị Mỹ bắt đầu hiển hiện, trở nên nặng nề từ
thời TT Clinton khi vì một chuyện lem nhem tình dục không liên quan gì đến
trách nhiệm tổng thống, ông Clinton đã bị đàn hặc. Tuy thất bại không truất phế
ông được, nhưng cũng đánh dấu sự ra đời của một cuộc chiến chính trị khó đội
trời chung. Qua thời TT Bush con, tình hình nghiêm trọng hơn nhưng cái họa al
Qaeda đánh ngày 9-11 đã có hậu quả bất ngờ và tốt là phân hóa giảm đi nhiều khi
dân Mỹ hiểu được mối nguy của khủng bố Hồi giáo cuồng điên và đoàn kết lại sau
lưng tổng thống. Qua đến thời Obama, 8 năm sau 9-11, nguy cơ khủng bố phai nhạt
đi, dân Mỹ lại trở về với môn «đánh võ tự
do chính trị», TT Obama biến thành một tổng thống mà báo Washington Post
gọi là «tạo phân hóa lớn nhất trong các
tổng thống Mỹ».
Nhìn vào nguyên nhân xa, ai
cũng hiểu căn bản là khác biệt ý thức hệ bảo thủ - cấp tiến giữa hai đảng ngày
càng trầm trọng dĩ nhiên. Ngoài ra, cũng có nhiều yếu tố khác như đặc tính cá
nhân của các tổng thống, và quan trọng hơn nữa, là ảnh hưởng của truyền thông,
và nhất là việc phát triển quy mô của các trang mạng xã hội, đưa đến tình trạng
cả trăm triệu dân Mỹ, kể luôn cả mớ dân Việt tị nạn, ai cũng muốn có tiếng nói,
ai cũng bàn dza bàn dzô, tự cho mình khôn trong khi cả thế giới khác ý là ngu
hết, nghĩa là ai cũng cố hết sức đổ dầu vào lửa, với các ý kiến của mình, bất
kể điên rồ tới đâu.
Dù sao thì cái thể chế đầy
lỗ hổng, đầy thiếu sót, đầy sai lầm của Mỹ này cũng vẫn là cái gì hay ho nhất,
tốt nhất mà nhân loại đã nghĩ ra được trong quá trình mấy ngàn năm phát triển
từ ngày trong hang động chui ra, rồi ngồi tại Hy Lạp sáng chế ra thể chế «dân chủ» vẫn còn được xài tạm tới ngày
nay.
Trong tình trạng làm dâu
trăm họ, cô dâu Mỹ coi vậy mà vẫn hoàn hảo nhất.
Trên căn bản, hai chính
đảng Mỹ không phải là đại diện cho hai khối dân, chia theo giai cấp giàu nghèo
như trong các chế độ xã nghĩa mà Các Mác mô tả, hay chia theo đảng và dân như
trong cái quái thai xã nghĩa VC hiện nay, hay chia theo chủng tộc như trong xã
hội Hitler.
Những khối người Mỹ muôn
dạng này ngồi chung với nhau trong cái nồi cháo lòng, với hai khối đại diện cho
hai nhân sinh quan hay ý thức hệ đối nghịch, trong đó hay trong mỗi khuynh
hướng đều có đủ giàu và nghèo, trắng và đen, già và trẻ, quan và dân, nam và
nữ, có học hay mù chữ,…
Đó là hai khối, mà một gọi
là bảo thủ thiên hữu -conservative- mà đại diện là đảng CH, và khối kia gọi là
cấp tiến thiên tả -liberal hay progressive- mà đại diện là đảng DC. Nếu phải so
sánh và giải thích cho kỹ thì đã có cả ngàn cuốn sách để tham khảo.
Trong bài này, chúng ta sẽ
cố tóm lược vài khác biệt chính giữa hai ý thức hệ cấp tiến và bảo thủ, giữa
hai chính đảng DC và CH. Phải nói ngay là bài này có tính tổng quát, rất nhiều
thiếu sót chi tiết, không chính xác lắm. Mà cũng chỉ có thể xét qua dưới khía
cạnh xã hội nội bộ thôi, không bàn tới các khía cạnh ngoại giao, quốc phòng, an
ninh,…
Trước khi đi vào câu chuyện
chi tiết hơn, có điều cần phải nói rõ.
Có nhiều người đầu óc giản
dị, hay cố tình tô vẽ thế giới dưới bức tranh giản dị nhất, chỉ có hai màu đen
và trắng, ngoài ra, chung quanh hay ở khoảng giữa, chẳng có màu gì khác.
Theo các khoa học gia, con
mắt chúng ta nhìn thấy trên một triệu màu sắc khác nhau. Cũng vậy, thực tế là
trong ý thức hệ chính trị, có cả triệu màu khác nhau. Ngay cả hai màu đen và
trắng cũng có cả triệu kiểu đen và trắng. Tư bản có cả vạn kiểu tư bản, cộng
sản cũng có cả vạn kiểu cộng sản. Ngoài ra cũng có cả vạn kiểu phát xít, cả vạn
kiểu xã hội chủ nghĩa.
Trên căn bản, ở Mỹ, cả hai
đảng DC và CH tương đối ôn hòa, không cực hữu theo đám phát-xít cũng chưa đến
nỗi cực tả theo CS. Dù vậy, vẫn có nhiều dạng. Cộng Hòa có bảo thủ đậm như Ted
Cruz của Texas và nhạt như Chris Christie của New Jersey, trong khi Dân Chủ có
đỏ xẫm như Bernie Sanders của Vermont và hồng nhạt như Jim Webb của Virginia.
Bài này sẽ trình bày quan
điểm khác biệt của hai đảng trên một số vấn đề then chốt, kèm theo lời bàn của
kẻ này, là người có quan điểm bảo thủ thiên hữu, do đó, không tránh được tính
chủ quan cho dù tác giả cố tránh. Vài tuần trước khi đi bầu quốc hội cũng là
lúc ta tìm hiểu vấn đề ý thức hệ này rõ hơn.
-
Vai trò Nhà Nước và cá nhân:
Khối cấp tiến nhìn quốc gia
như một cộng đồng không có công bằng, và mọi người có trách nhiệm liên đới lo
cho nhau, cố tạo công bằng chẳng những vì nhân đạo mà có công bằng thì sẽ tránh
được bất mãn và nổi loạn, chiến tranh, xáo trộn xã hội. Xã hội ô hợp nên Nhà
Nước có vai trò quan trọng là lãnh đạo, điều hành mọi việc. Thực tế, Nhà Nước
sẽ đặt ra vô vàn luật lệ, thủ tục qua một bộ máy hành chánh cực nặng nề, chi
tiết, để kiểm soát dân. Trong khi phe bảo thủ chủ trương chấp nhận không công
bằng là luật thiên nhiên như năm ngón tay không thể nào bằng nhau. Quan trọng
là tôn trọng tự do cá nhân, sáng kiến cá nhân. Nhà Nước có vai trò giới hạn là
bảo đảm an ninh trật tự, không cho tự do trở thành hỗn loạn, đồng thời ngăn cản
những lạm dụng, bất công quá mức.
Lời bàn: Một Nhà
Nước vú em, bao đồng, cho dù không gắt gao như dưới chế độ cộng sản, cũng vẫn
đưa đến những khó khăn vĩ đại, vì mưu đồ độc tài, sách nhiễu, hay vì bất tài
của thiểu số nắm quyền lực trong guồng máy Nhà Nước, tức là các công chức. Lý
luận chỉ có một nhúm công chức là thương nước yêu dân, tài giỏi lo được hết mọi
việc, tự nó, đã là mâu thuẫn ngớ ngẩn nhất, do đó các chế độ xã nghĩa thất bại
là chuyện tất nhiên. Ngược lại, tự do phóng khoáng quá mức sẽ đưa đến tình
trạng cá lớn nuốt cá bé, người quyền thế áp bức kẻ thế cô.
-
Vấn đề liên bang:
Phe cấp tiến chủ trương
bành trướng và củng cố quyền hạn của chính quyền trung ương, tức là chính quyền
liên bang, trong khi phe bảo thủ muốn giữ nhiều quyền cho các tiểu bang hơn.
Tất nhiên có những vấn đề cả hai bên đều đồng ý phải do chính quyền liên bang
phụ trách, chẳng hạn như an ninh, quốc phòng, ngoại giao, hay ngay cả kinh tế,
tài chính cả nước.
Lời bàn: Mỹ là một
liên bang của 50 tiểu bang, không phải là một nước thuần nhất, do đó, quyền tự
trị của mỗi tiểu bang rất quan trọng. Ranh giới không rõ ràng và liên bang nhất
là dưới thời các tổng thống DC, thường tìm cách lấn đất qua phạm vi tiểu bang.
Chẳng hạn Obamacare đòi hỏi tất cả các tiểu bang phải mở rộng Medicaid (bảo
hiểm y tế cho người nghèo), TCPV quyết định đây là chuyện của các tiểu bang, do
đó có nhiều tiểu bang không mở rộng tiêu chuẩn Medicaid, lý do chính là tiểu
bang không có tiền, lý do phụ là tiểu bang không thích liên bang gặm nhấm quyền
tự trị của tiểu bang.
Quan hệ liên bang – tiểu bang hiện đang trải qua những thử thách lớn,
đặc biệt liên quan đến chuyện bầu cử. Phe DC chống lại việc bầu gián tiếp qua
cử tri đoàn vì muốn có một cuộc bầu tổng thống theo phổ thông đầu phiếu thống
nhất trên cả nước, ai nhiều phiếu hơn trên cả nước sẽ thắng. Hay ít nhất họ
cũng muốn có một luật bầu cử chung cho cả nước, là dự luật phe DC mới đưa ra
nhưng thất bại vì phe CH quyết liệt chống. Giải pháp này quên mất nước Mỹ là
một liên bang, thống nhất kiểu này sẽ khiến các tiểu bang ít dân mất tiếng nói,
có thể rút ra khỏi liên bang, đưa đến đổ vỡ toàn diện của liên bang, Mỹ có thể
sẽ tan vỡ thành ba hay bốn nước độc lập. Phe CH thì cũng vấp phải vấn đề luật
lệ bầu cử, nhưng dưới một khía cạnh khác. CH chủ trương các tiểu bang giữ càng
nhiều quyền tự trị càng tốt, đưa đến tình trạng một số tiểu bang then chốt thay
đổi luật bầu cử, đưa đến chiến thắng mờ ám của cụ Biden. Đây là lý do mỉa mai
thay, các thẩm phán bảo thủ do TT Trump bổ nhiệm đã bác các đơn kiện của ông
Trump vì họ tôn trọng Hiến Pháp, chấp nhận quyền tự trị, quyền ra luật bầu cử riêng
của các tiểu bang. Chẳng hạn, Pennsylvania thay đổi luật bầu vào giờ thứ 25,
cho phép bầu bằng thư chẳng cần biện pháp kiểm tra gì, đưa đến chiến thắng mờ
ám của Biden, nhưng không ai làm gì được vì những thay đổi đó đã là những thay
đổi hợp pháp của tiểu bang mà TCPV phải chấp nhận.
Một vấn đề then chốt và thật gai góc là quyền phá thai. Cho tới gần đây,
luật phá thai là luật liên bang áp dụng trên cả nước qua án lệ Roe vs. Wade,
nhưng mới đây Tối Cao Pháp Viện đã ra phán quyết khác với án lệ, nghĩa là trực
tiếp không nhìn nhận giá trị của án lệ Roe này, trả lại các tiểu bang quyền
quyết định ra luật về phá thai cho mỗi tiểu bang, trong khi phe DC nhất quyết
đòi giữ luật liên bang hiện hữu. Không phải là chuyện DC muốn phá thai và CH
chống phá thai như truyền thông thiên về DC xuyên tạc.
-
Hiến Pháp liên bang và Tối Cao Pháp Viện:
Khối cấp tiến nhìn nhận
Hiến Pháp là nền tảng thể chế chính trị Mỹ, mà tất cả quan chức đều tuyên thệ
phải tuyệt đối trung thành và bảo vệ, tuy nhiên phe cấp tiến lại coi Hiến Pháp
như một tài liệu «sống», nghĩa là cần
phải du di, cho phép các thẩm phán TCPV diễn giải theo thời thế cho hợp với
biến chuyển lịch sử và văn hoá của xứ Mỹ; trong khi khối bảo thủ chủ trương
phải tôn trọng tuyệt đối những điều ghi trong Hiến Pháp, muốn cập nhật theo
thời thế thì vẫn có thể làm được, nhưng phải qua một tu chính sửa đổi mà thủ
tục đã có ghi rõ ràng, chứ các quan tòa, kể cả qua tòa TCPV, chẳng ai có quyền
tự diễn giải theo ý mình.
Lời bàn: nếu đã
nhìn nhận Hiến Pháp là nền tảng mà tất cả quan chức đều tuyên thệ phải tuyệt
đối trung thành và bảo vệ, thì cái nền tảng đó không thể để tùy nghi các thẩm
phán diễn giải tùy theo quan điểm chính trị cá nhân của họ. Nếu muốn sửa đổi
cho hợp thời thế, đã có thủ tục để thay đổi, cứ theo đó mà làm. Có gì phải
tranh cãi?
-
Xã hội:
Khối cấp tiến với mục tiêu «công bằng xã hội», muốn Nhà Nước tích
cực giúp đỡ những người thiếu may mắn như người nghèo, dân da màu thiểu số, dân
lao động. Dùng thuế là cách lấy tiền của «nhà
giàu» để chuyển qua «nhà nghèo»
dưới hình thức trợ cấp. Trên căn bản, đây là hình thức tái phân phối lợi tức và
tài sản trong mục tiêu tạo công bằng xã hội. Khối bảo thủ quan niệm trợ cấp cần
thiết ở một mức tối thiểu nào đó, nhưng sau đó thì mỗi người phải có trách
nhiệm cá nhân, phải tự lực cánh sinh, không có chuyện ngồi mát ăn bát vàng cả
đời bằng mồ hôi người khác. Những người giàu có, có bổn phận đóng góp nhiều hơn
với xã hội, và họ quả đã đóng góp nhiều hơn qua hình thức thuế lũy tiến, lợi
tức càng cao, tỷ lệ thuế càng cao hơn, không có nghĩa là nhân danh công bằng,
phải trấn lột họ đến cùng, như vậy chỉ triệt tiêu mọi cố gắng tiến thân cá
nhân, đưa đến cả nước đến tự mãn, không muốn thêm lợi cho mình, lợi chung cho
tất cả.
Trong vấn nạn lớn của Mỹ, phe
cấp tiến luôn luôn hô hào chống kỳ thị do đó, phe cấp tiến chủ trương bảo vệ,
giúp đỡ dân da đen tối đa. Phe CH chủ trương không phân biệt màu da, không dành
ưu tiên đặc biệt nào cho bất cứ dân da màu gì.
Lời bàn: Đảng DC là
đảng cấp tiến luôn tung đủ loại huyền thoại cao đẹp nhưng thực tế khác rất xa.
Đảng CH có chủ trương giản dị và thực tế hơn nhiều: công bằng tuyệt đối hay tái
phân chia lợi tức và tài sản đều chỉ là những khái niệm ảo, chẳng thể nào thực
hiện được cho dù bằng súng đạn và nhà tù như Xít-ta-lin, Mao, Hồ hay Pol Pot đã
thử nghiệm. Nhưng vẫn cần thiết phần nào vì lý do tránh bất công công bằng quá
nặng sẽ tạo phân hóa lớn trong xã hội, đưa đến loạn lạc, chiến tranh. Phe CH
cũng cảnh giác: trợ cấp giúp nô lệ hóa người dân, nhốt họ vĩnh viễn trong lao
tù trợ cấp để họ vĩnh viễn phải bỏ phiếu cho cái đảng gọi là «nuôi họ».
Tiểu bang
Trong vấn đề kỳ thị da đen, thực tế sẽ làm nhiều người ngạc nhiên. Đảng
CH là đảng đã chấp nhận nội chiến với các tiểu bang miền
-
Kinh tế:
Cấp tiến chủ trương Nhà
Nước là đầu máy kinh tế, nhất là khi kinh tế gặp khó khăn. Nhà Nước kích động
kinh tế, giải quyết thất nghiệp bằng cách tung ra những chương trình, công tác
lớn như làm đường, xây đập nước để huy động nhân công cũng như để tung tiền ra
thị trường. Đi đến cực đoan là kinh tế cộng sản khi Nhà Nước quốc hữu hoá hết
và ra kế hoạch cho tất cả mọi hoạt động kinh tế cho tất cả mọi công dân. Hậu
quả trực tiếp là chinh sách thuế. Vì Nhà Nước bao đồng làm Vú Em nên cần rất
nhiều tiền, do đó phải đánh thuế tối đa. Bảo thủ chủ trương trông cậy vào sáng
kiến cá nhân, để cho guồng máy kinh tế thị trường tự điều khiển và tự điều
chỉnh qua quy luật cung cầu. Nhà Nước có vai trò cảnh sát bảo đảm mọi người
tuân thủ luật chơi, không ai lạm dụng, không có cá lớn nuốt cá bé quá trắng
trợn. Hậu quả tất nhiên là Nhà Nước càng nhỏ càng tốt, thu thuế càng ít càng
tốt. Đó là lý do chính khiến TT Trump giảm thuế cho cả nước.
Lời bàn: Kinh tế Mỹ
ngày nay hoàn toàn tùy thuộc vào hàng triệu công ty lớn nhỏ, hàng chục triệu
doanh gia. Quá lớn đến mức không một nhóm công chức nào có thể điều hành gì,
hay làm kế hoạch chung cho tất cả mọi người được. Thực tế là Nhà Nước không can
thiệp vào guồng máy kinh tế [Mỹ không có bộ trưởng Kinh Tế]. Kinh nghiệm thất
bại của các nền kinh tế chỉ huy của cộng sản rất rõ ràng. Ngay cả kinh tế «xã
hội chủ nghĩa» nhẹ nhàng hơn như tại Âu Châu cũng đã đưa đến cảnh sống dở chết
dở tại Hy Lạp, Ái Nhĩ Lan, Tây Ban Nha, Ý, Pháp, … Chủ trương của khối cấp
tiến, đánh thuế tối đa trên «nhà giàu» là những người có tiền đầu tư để phát
triển kinh tế, chỉ đưa đến thui chột đầu tư, không mở thêm doanh nghiệp, không
giúp thiên hạ có việc làm vì không có tiền khi tiền «di tản» ra nước ngoài hết.
Nhìn vào tốc độ phát triển kinh tế giữa Mỹ và Âu Châu cho thấy ngay các nước xã
nghĩa Âu Châu đã khựng tại chỗ từ lâu rồi, trong khi xứ Mỹ vẫn ào ào phát
triển, bất kể dưới chính quyền DC hay CH, bất kể trong hòa bình hay chiến tranh
Việt Nam, Iraq, Afghanistan,… Lập lại một hình ảnh đã được nhắc nhiều lần trên
diễn đàn này, phe cấp tiến chủ trương chia cái bánh hiện có cho mọi người một
cách đồng đều hơn, trong khi phe bảo thủ quan niệm cần làm cho cái bánh lớn ra
hơn thì phần của mọi người đều lớn ra theo. Tăng trưởng kinh tế sẽ giúp mọi
người có việc làm, thay vì tăng thuế lấy tiền của nhà giàu nuôi người thất
nghiệp mà kết quả là cả nước phải đóng thêm thuế. Nếu tính tổng sản lượng trên
đầu người thì sẽ thấy có thể con số gia tăng ở Mỹ trong khi đình trệ hay thụt
lùi bên Âu Châu.
Thuế lũy tiến, tức là lợi tức càng cao thuế phải đóng càng nặng, là
đúng, tuy nhiên chỉ đúng đến một giới hạn nào thôi, chứ trấn lột đến tận xương
tủy không khi nào là chuyện đúng được. Đừng nên quên là ông triệu phú không xài
hết tiền mình có, sẽ mang số tiền còn lại đầu tư vào kinh tế, giúp tạo công ăn
việc làm cho cả nước; trong khi chủ trương của phe xã nghĩa là chiếm số tiền đó
để các công chức chia lại qua hình thức trợ cấp. Trợ cấp luôn luôn nhốt dân
trong vòng nghèo túng, nô lệ trợ cấp, không bao giờ phát triển kinh tế để giúp
dân thoát nghèo đói. Mà nô lệ trợ cấp tất nhiên sẽ phải bỏ phiếu cho người cho
mình trợ cấp, đó chính là nguyên nhân sâu xa của chính sách trợ cấp của đảng
Dân Chủ.
-
Y tế:
Khối cấp tiến ước mơ áp đặt
được một chế độ y tế theo mẫu Âu Châu, tất cả thiên hạ được bảo đảm có bảo hiểm
và dịch vụ y tế đầy đủ mà «miễn phí».
Họ đang cố gắng đòi hỏi chuyện này bằng cách núp sau hình thức mang Medicare là
bảo hiểm cho người cao tuổi áp dụng cho toàn dân. Phe bảo thủ chủ trương tiền
nào của nấy, ai bệnh người đó trả, tuy Nhà Nước có bổn phận lo cho những giới
cần được chăm sóc như giới lợi tức thấp được hưởng Medicaid, và nhóm cao niên
được lo bởi Medicare.
Lời bàn: Cho đến
nay, giấc mộng của khối cấp tiến vẫn chưa thực hiện được. Vì lý do hiển nhiên
là trên cõi đời ô trọc này, chẳng có gì miễn phí hết. Mang cái mồi miễn phí đi
câu không khác gì mang giun đi câu, chỉ câu được vài con cá tép nhí ngu ngơ.
Cái chế độ xã nghĩa Tây Âu chẳng qua là đã lấy tiền của thiên hạ từ
trước, bất kể thiên hạ có ốm đau hay không, có đi học hay không, cũng phải đóng
tiền thuốc men và tiền học trước rồi, qua hình thức «bí mật» không nói ra là
đóng thuế ngập đầu trước.
Bản đồ trên cho thấy thuế suất của Tây Âu, xấp xỉ khoảng 45%-55%. Ở Mỹ,
thuế suất cao nhất chỉ là 37%, trong khi tuyệt đại đa số dân trung lưu đóng
thuế khoảng 10%-20%, và gần một nửa dân cả nước (47%) chẳng đóng một xu thuế
nào. Cái khác biệt đó chính là tiền bảo hiểm y tế và tiền học mà tất cả mọi
người bên Tây Âu đều đã phải đóng trước để được «miễn phí» sau. Có bệnh hay
không có bệnh, vẫn phải đóng tiền bảo hiểm y tế nặng trước. Đi học hay không đi
học, vẫn phải đóng tiền học nặng trước. Dân Mỹ muốn đủ thứ miễn phí, có sẵn
sàng đóng thuế ở mức Tây Âu không?
Đây là nói chuyện lý thuyết, trên thực tế, dân Âu Châu đóng thuế rất cao
nhưng cũng vẫn phải trả tiền bảo hiểm ý tế rất cao luôn. Tính trung bình, mỗi
người dân Âu Châu vẫn phải đóng từ 3.000 tới 5.000 đô mỗi năm tiền bảo hiểm y
tế.
-
Tôn giáo, luân lý, gia đình:
Phe cấp tiến chủ trương một
chế độ phóng khoáng hơn. Dĩ nhiên tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng của mỗi
người, nhưng muốn giảm thiểu vai trò của tôn giáo trong cuộc sống và nhất là
chủ trương tách biệt tôn giáo ra xa khỏi chính trị, khỏi chính quyền. Họ chống
lại những ảnh hưởng và biểu tượng tôn giáo trong đời sống chính trị, cũng chống
lại luân lý đạo đức mà họ coi là cổ hủ, xuất phát từ tôn giáo. Khối bảo thủ coi
trọng những giá trị tôn giáo, luân lý, đạo đức, gia đình hơn. Đưa đến kết quả
là phe cấp tiến chủ trương triệt hạ ảnh hưởng và uy tín của tôn giáo, của gia
đình, cho tự do phá thai, hôn nhân đồng tính, tha hồ thay đổi giới tính,… trong
khi khối bảo thủ chống mạnh.
Lời bàn: Trên căn
bản, khối cấp tiến trong vấn đề này lại coi trọng tự do cá nhân một cách tuyệt
đối. Khuynh hướng phóng khoáng không có gì xấu, trái lại, giúp mọi người sống
thoải mái, tự do hơn. Nhưng ngược lại, vì lý do «phải đạo chính trị» những tư
tưởng phóng khoáng này đã đi quá xa, dẫn đến nhiều cảnh lố bịch. Trên thực tế,
cái «phóng khoáng» của khối cấp tiến đã biến thành thứ độc tài tư tưởng tuyệt
đối, bắt người dân phải theo chứ cấm không được «phản động» chống đối.
CSVN chủ trương «tam vô»: vô tôn giáo, vô tổ quốc, vô gia đình. Đảng DC
của Mỹ chưa tới mức đó, nhưng hiển nhiên, đang tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững
chắc về hướng đó.
-
Giáo dục:
Trước đây, phe cấp tiến bị
ảnh hưởng nặng của nghiệp đoàn giáo chức, lo bảo vệ các giáo chức, trong khi
khối bảo thủ lo cho vấn đề phẩm chất giáo dục hơn, tức là lo cho học trò nhiều
hơn. Bây giờ, tình trạng tồi tệ hơn khi phe cấp tiến muốn nhồi sọ trẻ con với
những tư tưởng chính trị quá thiên tả, thậm chí mang tính kỳ thị da trắng luôn,
gọi là «giáo dục thức tỉnh». Phe bảo
thủ chủ trương bớt chính trị hóa giáo dục trong khi đòi hỏi khả năng cao hơn
của giáo chức. Vì không có thỏa thuận trong khi các trường công bị nghiệp đoàn
thiên tả thống trị, phe bảo thủ cổ võ cho việc học trường tư, cũng bị các
nghiệp đoàn chống rất mạnh vì quyền lợi của họ. Bây giờ thì vấn đề phẩm chất
giáo dục bị liệng vào thùng rác khi khuynh hướng «văn minh thức tỉnh» mới chủ trương không còn để ý tới thành quả của
học sinh nữa, tất cả những thi cử, chấm điểm, xếp hạng đều là những hình thức
kỳ thị (vì dân đen thường đội sổ) nên phải dẹp bỏ để tạo quân bằng -equity.
Quan trọng hơn nữa, phe DC chủ trương mang con cái ra khỏi vòng tay bố mẹ để
các thầy cô các trường Nhà Nước toàn quyền kiểm soát tư tưởng và giáo dục
chúng.
Lời bàn: Nền giáo
dục Mỹ, ở cấp đại học là loại thượng đẳng cho cả thế giới trên phương diện kỹ
thuật, nhưng toàn là xây dựng bởi những chuyên gia chân không chạm đất. Ở cấp
tiểu và trung học, học sinh trung học Mỹ thuộc loại dốt nhất thế giới nói
chung. Trong 3 học sinh học xong trung học nhìn bản đồ thế giới, thì đã có một
đứa không biết nước Mỹ ở đâu. Cải tổ sâu rộng là điều tối cần thiết, nhưng cải
tổ theo chiều hướng thức tỉnh chỉ là chính sách ngu dân, sẽ gây hại lớn cho cả
vài thế hệ tới.
-
Môi sinh:
Phe cấp tiến coi nặng vấn
đề bảo vệ môi sinh, nhất là hâm nóng địa cầu. Nhu cầu này phần lớn có ảnh hưởng
bất lợi cho kinh doanh, phát triển kinh tế, do đó thường bị giới doanh gia bảo
thủ chống đối, nhất là các đại công ty kỹ nghệ, vì những luật lệ quá gắt gao sẽ
trói tay kỹ nghệ Mỹ, khiến khó cạnh tranh với thế giới, nhất là với Trung Cộng
là xứ chẳng cần biết môi sinh là cái gì. Phe bảo thủ có cái nhìn gần và thực tế
hơn, lo cho hiện tại, chưa cần có những biện pháp quá khắt khe để bảo vệ môi
trường cho cả trăm năm tới, mà việc lo cho dân có công ăn việc làm, có bữa cơm
tối nay quan trọng hơn xa.
Lời bàn: Bảo vệ môi
sinh là vấn đề tất yếu, một nhu cầu thực sự không ai chối cãi được, cho dù
nhiều công ty vì nhu cầu kiếm lời đã bất chấp ảnh hưởng tai hại của họ. Ở đây
phải nói cho rõ, Cơ Quan Bảo Vệ Môi Trường, Environment Protection Agency hay
EPA, là cơ quan do một tổng thống CH bảo thủ thành lập, đó là TT Nixon. Chuyện
hâm nóng điạ cầu thì rắc rối hơn vì còn đang trong vòng tranh cãi giữa các nhà
khoa học. Dĩ nhiên những nhà khoa học có khuynh hướng cấp tiến khẳng định trái
đất sẽ bị ảnh hưởng rất tai hại trong vòng vài chục năm tới, trong khi các khoa
học gia bảo thủ nghi ngờ chuyện này. Với các trí thức dư thừa vật chất, thì
những chuyện hâm nóng trái đất, môi trường sạch là những nhu cầu cấp bách nhất,
trong khi đối với người dân bình thường, đầu tắp mặt tối kiếm bữa ăn cho tối
hôm nay, thì những ưu tư của trí thức cấp tiến, đúng là… thừa giấy vẽ voi.
Nếu muốn phê phán bên nào
đúng bên nào sai, thì phải nói ngay cả hai bên, khi đi vào cực đoan, đều sai
hết, nhưng nếu đứng trung dung đâu đó trong khoảng giữa thì đều có điểm tốt
hết. Nghe có vẻ «ba phải» nhưng thực
tế là vậy. Đáp số luôn luôn nằm đâu đó trong khoảng giữa, gọi là Trung Đạo. Cái
thuyết Trung Dung của Khổng Tử coi vậy mà vẫn còn giá trị.
Cái quan trọng là phải giúp
người dân nhìn thấu sự thật, hay ít ra nhìn thấy cả hai khía cạnh, để tùy cơ
ứng biến sao cho hợp với hoàn cảnh cá nhân mình, gia đình mình, chứ bịt mắt,
bịt tai kiểu TTDC và truyền thông vẹt đang làm để họ chỉ biết có thông tin một
chiều thì quả là những hành động phản dân chủ, nếu không muốn nói là ngu xuẩn.
Kiểu như chính quyền Biden kêu gọi dân chống tăng giá xăng bằng cách mua xe
điện thì khó có thể có giải pháp nào… NGU. hơn. Xe điện là giải pháp thật,
nhưng đó là giải pháp cho những Bill Gates, không phải cho dân ngu khu đen,
không có tiền mua xe điện.
Nước Mỹ hiện nay dưới tay
cụ Biden, bị cánh cực tả chi phối, đang … tiến nhanh, tiến mạnh vào con đường
xã nghĩa theo mô thức Tây Âu, nhưng ít ai tin cụ sẽ đi xa được. Dân Mỹ nói
chung vẫn chưa hồ hởi với xã nghĩa, dù màu hồng nhạt. Quy trình bầu cử hai năm
bầu quốc hội, bốn năm bầu tổng thống cũng bảo đảm không phe nào đi quá xa, quá
nhanh được.
Cá nhân kẻ này vẫn vững tin
nước Mỹ luôn luôn vẫn là thành đồng của tự do, dân chủ nhất thế giới, cả trăm
năm nữa cũng vậy. Ba cái phải đạo chính trị cấp tiến nhố nhăng tới rồi đi,
chẳng thọ. Không khác gì cái cách mạng sex, ngủ loạn với nhau của thập niên 60,
đến rồi cũng đi thôi.
Comments
Maria Ann Lai • 7 hours ago
Sau khi có tin cơ quan điều
tra tuyên bố có đủ bằng cớ Hunter phạm tội trốn thuế và chứa vũ khí bất hợp
pháp và có thể bị truy tố thì cụ Bái Đần lại lên tiếng rất hảnh diện về câu con
trai nầy. Trong khi những tội lớn của Hunter thì không nghe nói tới như lợi
dụng cha làm Phó TT, giao dịch bất hợp pháp với ngoại bang để trục lợi. Đây là
trọng tội có thể bị đi gỡ lịch nhiều năm.
Được hỏi cụ có tái tranh cử
năm 2024, thì cụ nói là còn sớm, phải chờ sau ngày bầu cử giũa mùa thì mới
quyết định, và nếu phải đấu với Trump lần nữa thì cụ vẫn đánh bại Trump. Thì ra
cụ vẫn tin tưởng vào cái tài hô biến của đảng đã giúp cụ ngồi vài cái ghế hiện
tại.
Cái Ủy Ban 6/1 muốn gởi thư
triệu tập TT Trump ra làm chứng, mục đích muốn làm nhục ông, cái bà Liz Cheney
là hăng hái nhứt để trả thù cho vụ bị hất đổ cái nồi cơm trong vụ bầu cử sơ bộ
vừa qua. Sau một thời gian dài điều tra vụ bà Hill và cơ quan Ép Bi Ai đã trả
tiền cho điệp viên Steele làm hồ sơ giả để buộc tội TT Trump thông đồng với
Nga, ông Durham sắp trình làng một số kết quả, một vài người bị truy tố. Ông
Duham sẽ phải ra Tòa đối chất với các luật sư của phe bị cáo. Chúng ta hãy chờ
xem có ai bị đi gỡ lịch hay lại bị chìm xuồng do các Chánh Án xử án theo phe
phái hơn là theo pháp luật.
Freedom Fighter Maria Ann Lai • 6 hours
ago
Xin phép cô Maria Ann cho
cháu sửa lại một chút, Hunter Biden không có tội chứa chấp vũ khí trái phép mà
là khai gian khi mua vũ khí. Năm 2018, Hunter mua một khẩu súng ngắn có xin
giấy phép. Luật của tiểu bang nơi mua đòi người ta phải trả lời câu hỏi rằng
người mua có từng xài ma tuý hoặc nghiện hút hay không. Hunter điền vào là NO.
Số Hunter tuy đắt đào,
nhưng cung nhà đá hơi đen. Hunter lanh chanh như hàng ngàn các anh chị elitist
tự đại, khoe trong hồi ký là mình là đệ tử cô Ba áo nâu Phù Dung. Bi giờ thì có
thể gặp rắc rối tí ti thôi chứ chưa sao.
Guest • 9 hours ago
«…Quan trọng hơn nữa, phe DC chủ trương mang con cái ra khỏi vòng tay bố
mẹ để các thầy cô các trường Nhà Nước toàn quyền kiểm soát tư tưởng và giáo dục
chúng.» (VL)
Trong những năm gần đây,
nhiều trường trung tiểu học (K-12) khuyến khích học sinh tự ý chọn phái tính
cho chính học sinh và tự chọn đại danh tự trong lúc xưng hô she/her, he/him….
Học sinh còn có quyền tự thay đổi phái tính (gender fluidity} bất cứ khi nào
học sinh muốn. Trường học dấu kín việc này, không cho phụ huynh biết.
Đi xa thêm bước nữa, trường
học còn khuyến khích học sinh thay đổi giới tính (sinh học) nếu học sinh muốn
bằng cách uống thuốc (puberty blockers) hoặc giải phẫu.
Nếu học sinh nữ chọn uống
thuốc, trường gợi ý có những cơ quan chuyên cắt bỏ vú ngực cho gái vị thành niên….
Kết quả có học sinh nam lớp
9, 10, tự nhận mình là nữ, mặc y phục nữ, dùng phòng vệ sinh nữ (được phép của
nhà trường) và dở trò muốn hiếp dâm nữ sinh.
Có một số thày giáo từ chối
gọi học sinh nam là nữ (theo yêu cầu của học sinh), bị sa thải vì vi phạm luật
nhà trường….
Khi tranh cử thống đốc tiểu
bang Virgina, Glenn Youngkin (đảng CH) đã thắng cử khi ông chủ trương chống
chính sách nhà trường có quyền quyết định, thay vì cha mẹ, cho phép học sinh tự
nhận giới tính riêng, không qua cha mẹ. Theo ông, cha mẹ là những người có
những quyết định sáng suốt nhất trong lãnh vực này, chứ không phải trường học,
chính quyền.
«Schools shall defer to parents to make the best decisions with respect
to their children: Parents are in the best position to work with their children
and, where appropriate, their children»s health care providers to determine
(a) what names, nicknames, and/or pronouns, if any, shall be used for their
child by teachers and school staff while their child is at school, (b) whether
their child engages in any counseling or social transition at school that
encourages a gender that differs from their child”s sex, or (c) whether their
child expresses a gender that differs with their child”s sex while at school.”
«These same progressives in
Một số trường học phản đối
chính sách của thống đốc Glenn Youngkin, thay vì để học sinh ngồi trong lớp
học, giáo viến đã xách động học sinh biểu tình chông Glenn Youngkin.
Tuần qua, Elizabeth Guzman,
một cán sự xã hội và là một nữ Democratic Virginia Delegate (DC) phản đối. Bà
làm một dự thảo luật đi ngược lại những chính sách của thống đốc, trong đó phụ
huynh phải tuân theo những ý muốn thay đổi giói tính của con mình, dù đứa con
chỉ 10 tuổi. Nếu không cha mẹ sẽ bị hình phạt vì đã ngược đãi trẻ con.
«
Phóng viên gợi ý dự thảo
luật của bà vi phạm Tu Chính Án Thứ Nhất, quyền tự do tôn giáo (như trong đạo
Hồi Giáo, Công Giáo, Tin Lành). Bà trả lời Kinh Thánh đứng về phía bà.
«I’ve been asked that question by knocking on doors,» «The Bible says to accept everyone for who
they are. So that’s what I tell them when they asked me that question, and that’s
what I will continue to tell people. You know, we all have a commitment to God.
And for those believers out there, we know that there’s life after life, and
there is going to be a conversation between that person and God and that’s what
we’re after — to go by what the Bible says. It is not my job to judge anyone.
It is my job to help people.»
«There might be some people of different faiths whether It’s the Muslim
faith or Catholic faith, who because of their religious beliefs, they don’t
believe in affirmation of LGBTQ issues when it comes to their children. What do
you tell those parents who might be learning about this bill who don’t feel
like they want to necessarily affirm what their children are feeling when it comes
to their sexual orientation or gender identity?»
Phóng viên hỏi dự thảo luật
của bà có kỳ thị cha mẹ học sinh hay không. Bà nói hoàn toàn không vì dự thảo
luật chỉ giáo dục cha mẹ phải làm những gì và không làm những gì.
Phóng viên: «What would you tell your Republican
colleagues who say this is criminalizing parents? What would you tell them?»
Minock asked Guzman.
Elizabeth Guzman: «No, It’s not. It’s educating parents because
the law tells you the do’s and don’ts,» «So this law is telling you do not abuse your children because they are
LGBTQ.»
Không tước quyền cha mẹ là
gì, nếu cha mẹ không tuân theo dự luật của bà sẽ bị phạt. Phóng viên hỏi tiếp:
Phóng viên: «What could the penalties be if the
investigation concludes that a parent is not affirming of their LGBTQ child?
What could the consequences be?»
Elizabeth Guzman: «Well, we first have to complete an
investigation. It could be a felony, it could be a misdemeanor, but we know
that CPS charge could harm your employment, could harm their education, because
nowadays many people do a CPS database search before offering employment.»
No comments:
Post a Comment