«An ninh mạng» kiểu Việt Nam
Nguyễn Tường Thụy
«An ninh mạng», khái niệm phổ biến và
khái niệm kiểu... Việt Nam .
Có nhiều khái niệm về «An ninh
mạng» là gì? Dù diễn giải cách nào thì tựu trung có thể hiểu «An ninh mạng» là quá trình thực hiện
những biện pháp bảo vệ các thông tin, dữ liệu của người dùng mạng, chống những
truy cập trái phép hay tấn công vào các website, tài khoản cá nhân, thay đổi,
phá hủy, đánh cắp thông tin của người khác nhằm mục đích phá hoại hay lừa đảo
tài sản. An ninh mạng là những hoạt động nhằm phát hiện, ngăn chặn và ứng phó
với các cuộc tấn công vào máy tính.
Tuy nhiên, khái niệm «An ninh mạng»
đối với nhà cầm quyền Việt Nam
lại khác. Luật An ninh mạng vừa được quốc hội Việt Nam thông qua hôm 12/6/2018
giải thích «An ninh mạng là sự bảo đảm
hoạt động trên không gian mạng không gây phương hại đến an ninh quốc gia, trật
tự, an toàn xã hội, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân».
Như vậy, từ chỗ «An ninh mạng»
là một khái niệm thuần túy kỹ thuật thì với nhà cầm quyền Việt nam lại ở lĩnh
vực chính trị. An ninh quốc gia ở đây là an ninh của chế độ.
Nếu đối tượng của «An ninh mạng»
theo khái niệm phổ biến là tin tặc thì với nhà cầm quyền Việt Nam , đối tượng
của «An ninh mạng» lại là những người
bất đồng chính kiến, nói đúng hơn, những người bất đồng chính kiến là đối tượng
hàng đầu. Vì vậy, trong giới bất đồng chính kiến và ủng hộ dân chủ đã dấy lên
một phong trào phản đối luật «An ninh
mạng». Trong bài viết này chỉ đề cập một số điểm về luật «An ninh mạng» với giới bất đồng chính
kiến.
Luật «An ninh mạng» thủ tiêu tự do ngôn
luận
Cũng như những đạo luật khác, Luật «An
ninh mạng» có những điều cấm. Những điều cấm kỵ này không phải bây giờ mới
đưa vào luật mà đã được đề cập ở nhiều đạo luật khác, trong luật này chỉ là
nhắc lại cho thêm phần nghiêm trọng mà thôi.
Đề cập chủ yếu trong Luật «An ninh
mạng» nhằm vào giới bất đồng chính kiến và cả những người dân phản ứng bột
phát là nội dung tuyên truyền chống nhà nước. Những điều cấm này cũng rất mơ
hồ, hiểu như thế nào là do chủ quan của người xử lý. Ví dụ như thế nào là phỉ
báng? Như thế nào là kích động bạo loạn? Người ta sẵn sàng qui chụp người kêu
gọi biểu tình là kích động bạo loạn, lôi kéo tụ tập đông người (cách gọi của
nhà cầm quyền chỉ hoạt động biểu tình)...
Với Luật «An ninh mạng», doanh
nghiệp nước ngoài phải đặt chi nhánh hoặc văn phòng đại diện tại Việt Nam .
Luật yêu cầu các nhà mạng phải cung cấp thông tin người dùng cho công an. Như
vậy, tất cả thư tín cá nhân, bí mật riêng tư kể cả các cuộc hẹn hò tình ái đều
phơi ra trước mắt «An ninh mạng» nếu
họ muốn. Những bài đăng không vừa ý nhà cầm quyền sẽ bị xóa. Người đưa thông
tin trái ý họ sẽ bị bắt bất cứ lúc nào. Người sử dụng mạng sẽ bị cắt dịch vụ
cung cấp mạng hoặc bị cấm dùng mạng, bị cấm đăng ký tài khoản nếu có yêu cầu
của công an. Những yêu cầu này sẽ chẳng cần phải tranh luận với đối tượng bị xử
lý để ra văn bản sao cho tâm phục khẩu phục, thậm chí chỉ cần yêu cầu miệng của
một cá nhân nào đó.
Mọi qui định của Luật rào kín các ngả khiến người sử dụng internet không
biết làm gì hơn ngoài việc trưng diện, khoe các cuộc ăn nhậu, tán tỉnh nhau
trên mạng, tự do cổ vũ cho lối sống vị kỷ với những dục vọng tầm thường.
Tuy nhiên, những yêu cầu phi lý và phản tiến bộ này có được các công ty
mạng nước ngoài chấp nhận hay không và chấp nhận đến đâu lại là chuyện khác. Và
ở Việt Nam ,
luật nào cũng có kẽ hở nên vẫn có thể lách. Lách luật để chống lại sự quản lý
hà khắc, xâm phạm đến quyền tự do của con người được qui định ở Hiến pháp,
không phải là điều tội lỗi.
Khi các công ty google, facebook không chịu đựng được sự can thiệp thô
bạo của nhà cầm quyền bởi Luật «An ninh
mạng», họ sẽ phải rời Việt Nam mà không cần đuổi, như Công ty Google đã
phải bỏ thị trường Trung Quốc hồi năm 2010. Khoảng trống này sẽ là cơ hội cho
các công ty mạng Trung Quốc như Weibo, WeChat nhảy vào Việt Nam . Giá dịch vụ mạng sẽ rẻ như
trái cây ướp bằng chất hóa học hay chân gà, lòng lợn thiu từ Trung Quốc tràn vào thị
trường Việt Nam
vậy. Việc kiểm soát Internet của nhà cầm quyền trở nên đơn giản hơn bao giờ hết
vì quan hệ Việt Nam
– Trung Quốc đặc biệt duy nhất trên quả đất này. Có vẻ đây là một kịch bản khi họ ban
hành Luật «An ninh mạng».
Luật «An ninh mạng» với giới đấu tranh
ở Việt Nam
Chẳng phải bây giờ khi ra Luật «An
ninh mạng» nhà cầm quyền Việt Nam mới bắt đầu xử lý những «sai phạm» khi sử dụng mạng xã hội. Đã có
nhiều người bị bắt và đi tù về viết blog như Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày) và các
thành viên Câu lạc bộ Nhà báo tự do, Nguyễn Quang Lập, Trương Duy Nhất, Phạm
Viết Đào, Nguyễn Hữu Vinh (Ba Sàm), Trần Đình Ngọc (blogger Nguyễn Ngọc Già),
Hồng Lê Thọ (bloger Người Lót Gạch). Những blogger này bắt tạm giam dài ngày
hay bị kết án mà không ai biết họ tuyên truyền chống chính quyền ở chỗ nào.
Nhiều người viết facebook cũng đã bị bắt, bị sách nhiễu hoặc bị đe dọa.
Với những người sử dụng mạng làm phương tiện bày tỏ chính kiến, có công
khai danh tính rõ ràng thì không phải đắn đo gì nhiều. Họ đã trưởng thành qua
những bản tin, bài bình luận các sự kiện theo nhãn quan độc lập, biểu đạt chính
kiến theo qui định của Hiến pháp Việt Nam và Công ước quốc tế về quyền Dân sự
và Chính trị, đã quen với sự răn đe sách nhiễu của công an. Chỉ có điều, với
Luật «An ninh mạng», các bài viết của
họ sẽ dễ dàng bị xóa bỏ, bí mật thư tín đời thường dễ bị kiểm soát và đặc biệt
có thể bị cấm mở tài khoản cá nhân hay cắt Internet. Còn tính đến việc bị bắt
vẫn là điều đương nhiên.
Ở khía cạnh khác, với những với những người còn sợ hãi, khi tài khoản cá
nhân phải công khai danh tính thì họ không dám nêu lên quan điểm chính trị của
mình, không dám đưa tin, thậm chí với cả những tin hoàn toàn trung thực ví dụ
những đoạn video tại hiện trường không qua lắp ghép, tẩy xóa. Số này rất đông,
nếu họ không dám mở miệng thì lượng thông tin, tính đa dạng của những tiếng nói
phản biện bị hạn chế đi rất nhiều.
Luật «An ninh mạng» sẽ không áp dụng
cho người thi hành công vụ?
Chẳng phải đợi Luật «An ninh mạng»
nhà cầm quyền mới ra tay mà thực tế họ đã can thiệp từ lâu, ngay từ khi mạng xã
hội ra đời. Điều này ai cũng nhìn thấy. Nhiều website, blog hay email, các
trang facebook bị đánh phá, những thông tin trong các tài khoản cá nhân không
còn bí mật được nữa. Những điểm nóng như biểu tình thường xuyên bị phá sóng.
Nhiều người bị khóa điện thoại, bị cắt mạng theo thời điểm.
Ngay cả khi chưa có Luật «An ninh
mạng» thì ngay cả các những đoạn video vốn đúng như sự thật cũng bị biến
mất một cách khó hiểu. Bản thân tôi đã từng bị đánh sập 5 blog, 3 tài khoản
email, 3 tài khoản facebook chỉ trong một thời gian ngắn.
Còn nhớ Trung tướng Vũ Hải Triều, tổng cục phó Tổng cục An ninh từng
khoe đã đánh sập 300 báo mạng và blog cá nhân. Ngang nhiên phạm luật và ngang
nhiên khoe những hành vi ấy, đủ biết mọi thứ luật có điều chỉnh được hành vi
của những người được coi là thi hành công vụ hay không.
Tất cả những hành vi ấy đều vi phạm pháp luật nhưng không có ai bị xử lý.
Luật «An ninh mạng» đưa ra
những hành vi bị cấm, xem ra cũng hợp lý như xử lý những hành vi như đưa thông
tin bịa đặt, sai sự thật. Nhưng nếu hành vi đưa tin sai sự thật từ phía chính
quyền có bị xử lý không? Đương nhiên là không. Ở Việt Nam , ai cũng
biết đến điều này. Vì vậy, dù luật «An
ninh mạng» hay luật nào đi chăng nữa cũng chỉ để áp dụng cho người dân chứ
không áp dụng cho người của chính quyền nếu hành vi của họ nằm trong cái gọi là
thi hành công vụ. Không phải tự nhiên mà bà Ngô Bá Thành nói, ở Việt Nam có cả một
rừng luật nhưng khi xét xử lại dùng luật rừng.
Ai là vĩ nhân, lãnh tụ, danh nhân, anh
hùng dân tộc?
Tôi chưa có thời gian tìm hiểu cặn kẽ Luật «An ninh mạng» và không phải luật sư nên không thể nhận xét toàn
diện về đạo luật này, chỉ nêu ra vài ý kiến sơ bộ. Trước khi kết thúc bài viết,
xin đề cập một chuyện khá khôi hài là Luật «An
ninh mạng» còn xử lý cả hành vi xúc phạm vĩ nhân, lãnh tụ, danh nhân, anh
hùng dân tộc.
Nhưng cho đến nay, ngoài Nguyễn Du và Nguyễn Trãi được UNESCO công nhận
là danh nhân văn hóa ra thì không có một cơ sở nào cho thấy ai là vĩ nhân, lãnh
tụ, danh nhân, anh hùng dân tộc để mà... né. Khi xử lý phải căn cứ vào văn bản
pháp luật chứ không thể căn cứ vào việc nói với nhau qua miệng. Có khi, người
được tuyên truyền là anh hùng dân tộc nhưng ở nước ngoài lại bình xét là tội đồ
thì biết đâu mà lần.
Vì vậy, trước hết, phải định nghĩa, thế nào là vĩ nhân, lãnh tụ, danh
nhân, anh hùng dân tộc.
Tiếp theo, cần ra văn bản pháp luật qui định cấp nào được công nhận vĩ
nhân, lãnh tụ, danh nhân, anh hùng dân tộc? Các tổ chức nào trên thế giới có
quyền công nhận?
Tiếp theo nữa, cấp có quyền hạn phải ra quyết định công nhận đối với
từng vĩ nhân, lãnh tụ, danh nhân, anh hùng dân tộc.
Xong lại phải thông báo cho toàn thể nhân dân trên các phương tiện thông
tin đại chúng cho dân biết để mà... tránh.
Rõ ràng phải có một qui trình chặt chẽ như thế, chứ không thể nói khơi
khơi ông này là lãnh tụ, ông kia là danh nhân được.
Chẳng hạn đưa một bloger ra tòa vì tội xúc phạm ông Y, ông này được coi
là lãnh tụ. Nhưng khi ra tòa, hỏi giấy chứng nhận lãnh tụ của ông Y thì lại
không có. Khi ấy, xử thế nào.
Mang những người bị qui chụp xúc phạm vĩ nhân, lãnh tụ, danh nhân, anh
hùng dân tộc ra tòa, các ông thua là chắc, trừ khi dùng quyền lực kết án bừa.
***
Internet là một thành tựu kỳ diệu của con người. Nó thúc đẩy sự phát
triển mạnh mẽ tất cả mọi lĩnh vực của đời sống. Người lần đầu tiên tiếp xúc với
Internet không tránh khỏi cảm giác kinh ngạc vì tính chất ma quái của nó. «Các dịch vụ trên Internet không ngừng phát
triển tạo ra cho nhân loại một thời kỳ mới: kỷ nguyên thương mại điện tử trên
Internet» (wikipedia).
Thế nhưng, một thiểu số vài nước, trong đó có Việt Nam lại tìm cách kiểm
duyệt hay chối bỏ Internet nhằm hạn chế thông tin, ngõ hầu đảm bảo sự thống trị
lâu dài của thể chế được đánh đồng với tổ quốc, với dân tộc. Luật «An ninh mạng» ra đời nhằm vào mục đích
ấy.
Tuy nhiên, Internet vẫn tiếp tục phát triển với tốc độ nhanh chóng như
từ khi nó mới manh nha. Sự phát triển ấy sẽ vô hiệu hóa dần dần Luật «An ninh mạng». Ví dụ lúc mà hàng ngàn vệ
tinh được phóng lên không gian để phủ sóng internet toàn cầu.
Nguyễn Tường Thụy
14/6/2018
No comments:
Post a Comment