Thời
kỳ gì đây?
Đỗ Duy Ngọc
Chúng ta
đang sống thời đại gì đây? Có lẽ trong lịch sử của dân tộc, đây là một thời kỳ
khó đặt tên.
Ngành giáo
dục thì có Bộ trưởng ngọng và câm. Có cô giáo quỳ, cô giáo giẻ lau, cô giáo
đéo, cô giáo câm, cô giáo đi hầu rượu như gái bia ôm. Có thầy giáo ấu dâm, hiệu
trưởng bán chỗ dạy, hiệu trưởng ăn chận tiền giáo viên, lãnh đạo ngủ với cô
giáo để cho biên chế. Có sinh viên ngủ với thầy để xin điểm, có học sinh bóp cổ
cô giáo, học trò đâm thầy lủng ruột.
Bộ y tế
thì có thứ trưởng ký nhập đủ loại thuốc gây tai hoạ khôn lường. Có lãnh đạo
tiếp tay nhập thuốc giả bán giá cao. Có bệnh nhân bốn người một giường, có
người cấp cứu sắp chết phải đóng tiền mới khám. Có bác sĩ, y tá bị dí chạy
quanh, bị đấm đá túi bụi. Có viện phí thì tăng mà chất lượng lại giảm. Có bệnh
viện vào nằm không xem TV cũng đóng tiền, không dùng nước nóng cũng trả tiền,
đêm không được bật đèn. Bệnh nhân bị xem như những con thú trong chuồng, bị đối
xử nhẫn tâm, là đối tượng để tận dụng làm giàu.
Bộ giao
thông vận tải làm đường chưa xài đã lún, chưa chạy đã nát, giá thực hiện cao
nhất thế giới mà chất lượng thấp nhất trái đất. Cầu làm cốt tre, đường lót bằng
mút. Cầu chưa đi đã sập, đường chưa chạy đã lắm ổ voi. BOT nơi nào cũng có, thu
giá trên trời, đặt không đúng chỗ, làm một đoạn thu cả đường.Thu tiền quá niên
hạn quy định. Bộ trưởng phớt lờ dư luận, xem thường ý kiến nhân dân.
Bộ Tài nguyên
môi trường đào hết tài nguyên đem bán. Biển ô nhiễm vì Formosa , lãnh
đạo tìm mọi cách bênh vực, làm đủ trò chối tội. Cấu kết với doanh nghiệp bán
đất, bán rừng. Ao hồ, sông ngòi khô hạn, ô nhiễm, lãnh đạo bình chân như vại,
quẩn quanh không lối thoát. Các thành phố lớn khí độc nằm trong khí thở, nhân
dân sống chung với ô nhiễm môi trường, cái mầm bệnh về hô hắp lúc nào cũng chục
chờ xâm nhập lá phổi của người dân.
Bộ tài
chính suốt ngày tìm đủ cách để rút ruột người dán vô tội vạ. Thuế môi trường,
thuế tài sản, hàng trăm thứ thuế dội lên đầu dân, xứ nghèo mà mua gì cũng đắt
vì thuế quá cao. Chính sưu thuế làm dân nghèo đi. Thuế cao mà an sinh xã hội
thì quá tệ lậu, người già, trẻ em chẳng được quyền lợi ưu tiên nào trong đời
sống. Thuế cản trở doanh nghiệp, thuế khiến dân không lối thoát
Lãnh đạo
từ trung ương đến địa phương chạy theo thu lợi bằng mọi cách. Họ làm giàu một
cách nhẹ nhàng, dễ dàng và nhanh chóng khiến các đại gia của câc nước tư bản
phải thèm thuồng.
Thứ gì họ
cũng ăn, đặc biệt là ở lãnh vực đất đai. Vì lợi nhuận quá lớn đưa đến mỗi địa
phương là một lãnh chúa, bỏ ngoài tai những quyết định của trung ương, trên bảo
dưới chẳng cần nghe. Tìm đủ mọi cách để lừa dối kiếm lời. Sửa luôn quy hoạch
của trung ương để cướp đất dân, bỏ túi hàng ngàn tỷ. Bắt tay những doanh nghiệp
bán đất, bán rừng, bán biển, bán đảo, đuổi dân đi, khiến dân trở thành kẻ tha
phương cầu thực. Di tích, đền đài, kiến trúc lâu năm đều được quy thành tiền,
có giá là đập là xoá để xây dựng mới, vừa bán đất có tiền vừa được chia chác từ
dự án mới. Lãnh đạo cấu kết với nhau, bắt tay với những doanh nghiệp ma đầu tạo
ra những nhóm lợi ích chia nhau lợi tức bất kể đạo lý, thần linh, lịch sử, ký
ức những thứ theo họ nghĩ là không sinh lợi. Họ bán rẻ đất nước này, họ không
cần quan tâm dân sẽ sống như thế nào mà chỉ nghĩ họ thu lợi được bao nhiêu.
Càng lúc họ càng phi nhân tính, quay cuồng với đồng tiền mà quên hết và vứt bỏ
hết mọi giá trị để làm một con người. Họ tha hoá, truỵ lạc trong cách sống, tìm
đủ mọi cách để hưởng lạc. Họ mua sắm, xây dựng nhà cửa nguy nga, sân vườn như
vua chúa. Họ gởi tiền ra nước ngoài, mua những khu đất lớn, những lâu đài,
những chuỗi nhà hàng, siêu thị. Con cái sinh hoạt, vui chơi như những trẻ dòng
dõi hoàng gia. Và lúc cần, họ rời đất nước trở thành những đại gia định cư ở xứ
người. Họ trang bị cho mình nhiều bằng cấp, nhiều học hàm, học vị nhưng mở
miệng toàn nói ngu, nói ngược với ý kiến nhân dân nên chẳng bao giờ được lòng
dân.
Thời mà
miếng ăn bỏ vào mồm cứ sợ là thuốc độc, bệnh uống viên thuốc cứ nghi là thuốc
giả. Thời mà ở đâu cũng có thể bị đe doạ, ở trong nhà sợ kẻ cướp, ra đường sợ
lũ giật dọc, sợ cây rơi, điện giật, sập hố, sẵn sàng bị giết chỉ bởi một lời
nói, một ánh nhìn. Thời mà trong sinh hoạt chẳng biết tin ai, chẳng biết tin
vào cái gì.?
Thời mà
những lời rao giảng đạo đức, những lời dạy dỗ, những tuyên ngôn trở thành như
những câu thoại của một vở kịch hài.
Thời mà
người ta ngang nhiên chiếm đất công. Một bên là hàng ngàn người lũ lượt chen
nhau để làm thủ tục lên máy bay, máy bay không còn chỗ đậu, đường băng kẹt như
xa lộ kẹt xe. Một bên là bãi cỏ xanh biếc mênh mông hàng trăm héc ta, dành cho
một vài kẻ thừa tiền nhởn nhơ giải trí. Thế mà dư luận, ý kiến của cả xã hội
chẳng làm gì được, cả chính phủ cũng chỉ đưa mắt nhìn.
Thời mà kẻ
cướp vào nhà ta không dám hé môi, nếu phản ứng có thể bị cướp giết, nếu đánh
trả ta trở thành tội phạm, phải đi tù. Nếu chống trả gây hậu quả cho kẻ cướp,
ta có thể bị kết án tử hình. Thế luật pháp đứng về phía nào? Luật pháp bảo vệ
ai?
Xã hội
chứa toàn mầm ác, con người đối xử với nhau tệ hơn thú vật. Trọng vật chất hơn
con người. Suốt ngày các phương tiện truyền thông quảng cáo một lối sống chú
trọng bề ngoài, đề cao lối sống vật chất, thiếu tình người. Các chương trình
giải trí nhảm nhí, thiếu văn hoá, chỉ toàn là kiểu làm trò của các anh hề.
Văn hoá vỡ
nát, phong tục bị bôi bẩn, lịch sử bị bóp méo, truyền thống bị đánh mất. Mọi
giá trị tinh thần bị đảo lộn, ông thằng bị đánh tráo. Con người dựa sức mạnh
vào đồng tiền, dùng đồng tiền chi phối và lèo lái luật pháp, đứng trên luật
pháp. Nén bạc đâm toạc tờ giấy.
Nền nếp
gia phong bị đảo lộn, những khuôn phép bị bẻ gãy, người lương thiện hoang mang
và gánh chịu thiệt thòi. Trẻ con bị nhồi nhét vào đầu một lối sống thực dụng
hoang dã, ích kỷ, chỉ biết thu vén cho bản thân và vô cảm với mọi thứ chung
quanh. Chúng bị nhồi vào đầu những kiến thức vô bổ trong khi thiếu trang bị kỹ
năng sống và sáng tạo. Một thế hệ nói và làm như một con vẹt. Một thế hệ chỉ
biết cúi đầu thiếu ý thức phản kháng. Chúng như một cơ thể thiếu sức đề kháng
nên cái xấu dễ xâm nhập và tung hoành.
Con người
mất lòng tin nên chạy theo thần linh, ma quỷ. Họ mê tín đến độ cuồng si, họ tin
vào thế giới ảo vọng một cách cực đoan. Họ không còn lòng tin vào cuộc sống nên
dễ bị dẫn vào con đường tà đạo, tin vào quỷ ma. Ngay những người chăn dắt linh
hồn cũng trở thành kẻ buôn thần bán thánh, đội lốt thầy tu, mượn áo nhà dòng để
làm điều bất chính. Chùa đình xây lên to lớn, bề thế để kiếm lời. Nó không còn
là chỗ tu hành linh thiêng mà trở thành nơi kinh doanh Thẩn Phật. Cả xã hội
nhốn nháo vì đồng tiền, cả đất nước sôi sục vì lợi lộc. Không còn chỗ để nói
chuyện nhân từ, không còn thời gian để bàn chuyện lễ giáo. Người ta kinh doanh
cả chuyện làm từ thiện, người ta cướp cả chén cơm của người già và bình sữa của
em bé, viên thuốc của người bệnh. Ngang nhiên ăn cướp và ngang nhiên hưởng thụ,
luật pháp ngoảnh mặt làm ngơ. Họ xô đẩy, chen lấn nhau để sống nên bỏ mặc văn
minh, đánh rơi văn hoá.
Tôi không
bôi đen xã hội, tôi không bêu xấu thời tôi đang sống, nhưng đau đớn thay nó là
sự thật, một sự thật tàn nhẫn không kể hết được, tôi chỉ là người ghi chép lại.
Những điều này báo chí, dư luận nói nhiều rồi. Nhưng tôi vẫn tin rẳng xã hội
vẫn còn có những ánh sáng le lói để ta còn chút tin. Vẫn còn một ít người tốt
để ta còn trông cậy. Thế nhưng ánh sáng không diệt hết đêm đen, người tốt thành
cô đơn trong thế giới hỗn loạn này. Nhưng rồi phải có lòng tin để sống. Tin rồi
cái thiện sẽ thắng cái ác. Người tốt sẽ diệt kẻ xấu. Kẻ bán nước phải bị nêu
tên, người yẻu nước phải được ca ngợi.
Nhưng giờ
đây, ta gọi thời ta đang sống đây là thời kỳ gì nhỉ? Lưu Quang Vũ đã có lần gọi
là thời kỳ đồ đểu. Nhưng bây giờ, cái đểu đó, cái đốn mạt đó đã tiến xa lắm
rồi, gọi là thời kỳ đồ đểu e là còn nhẹ quá chăng?
7.5.2018
ĐỖ DUY
NGỌC
No comments:
Post a Comment