Ngõ nhà tôi
an toàn nhất thành Hồ
an toàn nhất thành Hồ
Trần Văn Tích
Thời Việt
Nam Cộng Hoà gia đình tôi ngụ tại số nhà 102/9 Nguyễn Trãi Chợ lớn. Ngõ 102
Nguyễn Trãi thực ra hầu như đã bị bít do bà con xây nhà loạn xà ngầu nhưng
không ai phản đối vì còn có ngõ 80 Nguyễn Trãi rộng thênh thang. Vào ngõ 80
Nguyễn Trãi quẹo trái là đến nhà tôi, ngõ rộng đến nỗi có thể đi xe hơi vào đậu
tận trước nhà. Nhà 102/8 là nhà Ông Ba, y tá nghỉ hưu. Nhà 102/7 là nhà anh em
Nguyễn Quốc Quân-Nguyễn Đan Quế. Nói cho gọn và rõ, nhà Bác sĩ Nguyễn Đan Quế
hiện đang ở dưới chế độ cộng sản cách ngôi nhà tôi từng ở thời chế độ quốc gia
một căn nhà.
Sau 75
Nguyễn Đan Quế không phải đi tù cộng sản vì được xem như thuộc thành phần dân
sự. Tôi ở tù cộng sản ba năm thì đáo hạn dành cho chuyên viên khoa học mà Việt
cộng rất cần nên nhận "giấy ra trại" tháng hai năm 1978. Về nhà đang
lo thu xếp một số công việc riêng tư chưa kịp tiếp Nguyễn Đan Quế sang chơi thì
bà xã tôi cho biết tên công an khu vực tên Oanh đã cùng mấy tên công an khác
vào nhà Nguyễn Đan Quế lục lọi tìm tòi đủ thứ và cuối cùng bắt Nguyễn Đan Quế
dẫn đi. Bà xã tôi chứng kiến cảnh đó khi bả dắt xe đạp ra khỏi nhà đi dạy học
buổi sáng.
Gia đình
chúng tôi rời căn nhà 102/9 từ tháng 2 năm 1984 để sang xin tỵ nạn cộng sản tại
Đức và cho đến bây giờ không hề về lại căn nhà đó. Khi làm thủ tục xuất cảnh,
Việt cộng cho phép giao nhà lại cho thân nhân ruột thịt quản lý nên tôi ủy
quyền quản lý ngôi nhà 102/9 cho em gái tôi.
Vừa rồi có
người quen ở Đức về Việt Nam
và muốn đến nhà Nguyễn Đan Quế coi cho biết. Anh ta đã nghe hai vợ chồng tôi kể
nhiều lần là nhà Quế chỉ cách nhà chúng tôi một căn. Anh ta nhờ người ngụ tại
căn nhà số 102/8 chụp một vài bức ảnh bên ngoài ngôi nhà cũ của chúng tôi bằng
máy điện thoại cầm tay. Trở lại Đức, anh ta kể cho chúng tôi nghe đôi điều ba
chuyện liên quan đến ngõ hẻm 102 Nguyễn Trãi. Theo người quen này thì trái với tình
trạng an ninh Sài gòn hiện nay rất tồi tệ với đủ loại tệ nạn cướp giật, ăn cắp,
móc túi, tai nạn lưu thông v.v..ngõ hẻm 102 Nguyễn Trãi rất an toàn. Nguyên do
là vì ngõ luôn luôn có ít nhất một tên công an thường trực canh gác trước nhà
Nguyễn Đan Quế, mỗi ngày 24 giờ. Rất nhiều khi có đến hai tên mật vụ phụ trách
rình mò do thám. Thỉnh thoảng nhóm chó săn tăng lên ba tên. Đôi khi đông hơn
nữa, bốn năm tên hay hơn. Bà con trong ngõ nhìn số nhân viên an ninh hiện diện
là có thể đoán được sắp có nhân vật nước ngoài đến thăm viếng Nguyễn Đan Quế.
Nhân vật muốn tiếp xúc càng quan trọng thì số nhân viên mật thám càng đông đảo.
Mật vụ, mật thám, công an, an ninh thường xuyên đêm ngày hiện diện như vậy thì
còn có kẻ gian nào dám léo hánh đến ngõ 102 Nguyễn Trãi để hành nghề nữa! Nhờ
thế mà đồng bào trong ngõ chẳng bao giờ thấy bọn côn đồ lưu manh bén mảng đến
ngõ. Có điều khi tình hình có vẻ nghiêm trọng - tức là có nhân vật quan trọng
VIP đến gặp Nguyễn Đan Quế - khiến số công an mật vụ tăng lên bốn năm tên hay
hơn thì giặc cộng chơi đòn hạ cấp cúp điện, khiến cả ngõ bị vạ lây.
Tôi chỉ
biết tường thuật lại những điều tôi được nghe kể, đúng sai bao nhiêu phần trăm
tôi không có cách gì kiểm chứng.
*
Khi Nguyễn
Đan Quế ngồi tù đã đời và được thả thì có nguồn tin cho biết ViXi muốn tống khứ
Quế sang Mỹ. Vợ chồng tôi vội vàng tìm mọi cách để nhắn tin cho Quế hay rằng
Quế chớ có rời nước vì ra ngoài này Quế sẽ trở thành một con dêrô, hay tệ hơn
nữa, một con số âm. Quế đồng ý.
Nhân ngày
Quốc Hận năm nay, tôi tìm cách liên lạc với Linh mục Phan Văn Lợi ở Phú Cam,
Huế và ngỏ ý muốn mời Ngài sang Đức một chuyến. Liên hội Người Việt Tỵ nạn tại
Cộng hoà Liên bang Đức sẽ chịu mọi phí tổn di chuyển, cư trú, ẩm thực cho Linh
mục. Linh mục cám ơn nhưng cho biết Ngài mà ra khỏi nước là đừng có hòng trở
lại.
Bác sĩ
Nguyễn Đan Quế và Linh mục Phan Văn Lợi đã thực hiện khẩu hiệu wir bleiben hier
(chúng tôi ở lại đây) của người dân Đông Đức ngày nào. Những người dân Đông Đức
can trường dũng cảm và thông minh sáng suốt đã biết lợi dụng cả thời lẫn thế.
Và nhất là họ thấy rằng chỉ có họ mới đòi được tự do dân chủ cho họ. Cho nên họ
đã chuyển hướng và chuyển hoá hình thức đấu tranh. Thoạt đầu là bỏ nước ra đi
bằng mọi giá, kể cả bằng sinh mệnh bản thân; nhưng đến một thời điểm nào đó, họ
không bỏ phiếu bằng xe bằng chân nữa, họ bỏ phiếu bằng tay bằng miệng. Họ quyết
định ở lại để đấu tranh, wir bleiben hier.
Những
người Việt Nam
hiện đang đấu tranh quyết sống mái với giặc cộng biết rằng họ cần những nhân
vật tiêu biểu nào. Họ cần một sinh viên Jan Palach, họ cần một thanh niên
Mohamed Bouazizi; họ cần một Linh mục Jerzy Popieluszko, họ cần một Mục sư
Laslo Tokes.
Tháng 4
năm 1968, Trung ương đảng cộng sản Tiệp Khắc công bố chủ trương nới lỏng chính
trị theo khuôn mẫu một thứ chủ nghĩa xã hội mang chân dung nhân đạo, socialisme
à visage humain. Công cuộc canh tân này ảnh hưởng đến các quốc gia Đông Âu và
làm lung lay vai trò lãnh đạo của Liên Xô. Đêm 20.08.1968, hơn nửa triệu hồng
quân Liên Xô và quân đội của bốn nước Đông Âu trong khối Varsovie đã ào ạt tràn
vào Tiệp Khắc, lật đổ chế độ của Alexander Dubcek và dập tắt hy vọng dân chủ tự
do của người dân Tiệp. Tháng giêng năm 1969, người sinh viên Jan Palach châm
lửa tự thiêu nơi quảng trường Venceslas. Cách mạng dân chủ tự do tiêu diệt chế
độ cộng sản Tiệp khắc đã tìm ra được người đi tiên phong diệt cộng.
Tháng 12
năm 2010, Mohamed Bouazizi, một tiểu thương người Tunisie tự thiêu ở thị xã
Sidi Bouzid để phản đối chính quyền độc tài Ben Ali; ngọn lửa này châm ngòi cho
cách mạng Tunisie bùng nổ để rồi cháy lan sang các quốc gia lân bang tạo thành
Mùa xuân Ả rập.
Linh mục
Jerzy Popieluszko chống cộng sản Ba lan. Để tống khứ thành phần đáng ghét này
đi cho khuất mắt, Tổng giám mục Jósef Glemp tặng cho Linh mục một học bổng
nghiên cứu ở La mã. Linh mục từ chối. Ngày 19.10.1984 Ngài bị mật vụ Ba lan bắt
cóc và tra tấn. Người ta phát hiện di thể của Ngài ngày 30.10.1984.
Mục sư
Laslo Tokes là giáo sĩ điều hành Giáo hội Cải cách chi nhánh Timisoara , một thành phố nhỏ, nghèo nàn ô
nhiễm thuộc Roumanie. Chống lại chế độ độc tài Ceausescu, mục sư bị mật vụ
Securitate bắt giữ và tra tấn. Mục sư bị trục xuất khỏi cơ sở Giáo xứ nhưng dân
chúng biểu tình phản đối. Khởi đầu chỉ chống lại biện pháp trục xuất nhưng rồi
đám đông chuyển qua đả đảo Ceausescu, đả đảo độc tài, nêu cao khẩu hiệu dân là
chủ, đòi hỏi tự do ngay lập tức. Trung tâm thành phố Timisoara bị chiếm giữ, phong trào lan rộng
và cuối cùng hai vợ chồng Ceausescu bị xử tử hình.
*
Người dân
Việt Nam
đã tìm mọi cách đào thoát khỏi thiên đường xã hội chủ nghĩa nhưng nay thì phong
trào đó không còn hợp thời nữa. Người dân Đông Đức cũng vậy, họ từng tuyên bố
nếu đồng Đức mã không đến với chúng ta thì chúng ta tìm đến nó nhưng rồi vào
một thời điểm thích hợp, họ chuyển sang khẩu hiệu “chúng tôi ở lại đây“.
Bác sĩ
Nguyễn Đan Quế đã “ở lại đây“ cùng với Linh mục Phan Văn Lợi. Bên cạnh nhị vị
còn có những người khác, Luật sư Nguyễn Văn Đài chẳng hạn.
Đó là
chuyện những người quyết định ở lại. Nhưng cũng còn chuyện những người quyết
định không trở về.
Chống đối
chế độ quốc xã của Hitler, hàng ngàn văn nghệ sĩ Đức đã ra đi, tạo thành phong
trào Exilliteratur, văn học lưu vong, với những tên tuổi nỗi tiếng Thomas Mann,
Bertolt Brecht, Anna Seghers v.v.. Thomas Mann không bao giờ quay trở lại sống
ở Đức, Bertolt Brecht và Anna Seghers chỉ trở lại Đông Đức sau khi chế độ quốc
xã bị tiêu diệt. Victor Hugo chống đối nền đế chế độc tài của Napoléon III nên
sống lưu vong ở hai hòn đảo Jersey và
Guernesey thuộc Anh. Nhà thơ nhà văn nổi tiếng của Pháp tuyên bố : Quand la
liberté rentra, je rentrerai (Khi nào tự do trở lại thì tôi mới trở về). Nữ ca
sĩ Gloria Estafan người Cuba
tỵ nạn tại Mỹ, hiện sống ở Miami ,
không trở về quê hương chừng nào còn cộng sản. Thân phụ của cô từng phục vụ
trong Quân đội Hoa Kỳ tại Việt Nam .
Một lần được mời về Cuba
trình diễn trong một buổi nhạc hội có sự hiện diện của Đức Giáo hoàng và Fidel
Castro, cô từ chối. Một lần khác, được mời qua Vatican hát trong một đại lễ, cô
chấp nhận với điều kiện duy nhất : xin Đức Thánh Cha cầu nguyện và làm mọi cách
cho đất nước Cuba
của cô được tự do, có nhân quyền.
Không ra
đi vì không thể ra đi nhưng không trở về cũng vì không thể trở về.
*
No comments:
Post a Comment